Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 202 : Giám thị? Người thức tỉnh hệ tinh thần
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
Đang trong lúc nói chuyện, một số thủ lĩnh ở đây đã tiến hành giao dịch thành công, sau đó hăng hái bừng bừng dắt nữ nhân bọn họ mới trao đổi được đến gian phòng đã sớm được chuẩn bị để phát tiết.
Sở Chích Thiên nhìn những người xé rách hết thảy ngụy trang, không kiêng nể gì tiến hành giao dịch da thịt trước mắt, đầu mi nhịn không được hơi nhăn lại, mạt thế chẳng qua mới chỉ hơn nửa năm, thế mà phần lớn người đã không cách nào khống chế được dục vọng, sa đọa đến mức này.
“Sở lão đệ, cậu nhìn xem, những người này chính là người lúc đầu cậu khinh bỉ.” (do trước đây không biết tuổi tác đôi bên nên để Viên thiếu tướng gọi Sở ca là anh, giờ chuyển cậu) Viên thiếu tướng nhếch miệng, trào phúng nói, “Bọn chúng làm lại càng không thể chấp nhận hơn so với cậu, thế nhưng ở bên ngoài, lại còn muốn giả làm chính nhân quân tử, thực sự là khiến người ta cảm thấy buồn nôn a.” Viên thiếu tướng rất khinh bỉ những thủ lĩnh đó, khi phát hiện bên cạnh đều là đồng loại, bọn chúng sẽ rất tự nhiên xé rách da người trên thân, lộ ra diện mạo chân thực.
“Viên thiếu tướng, anh làm một tụ hội như thế, chỉ sợ anh cũng là một thành viên trong đó đi.” Sở Chích Thiên không cho rằng tên Viên thiếu tướng này tốt hơn được chỗ nào, dù sao đây là tụ hội tư nhân của hắn.
“Đương nhiên, tôi thích vợ người ta, mà tôi cũng sẽ không che giấu điều đó.” Viên thiếu tướng tự ngạo nói, hắn sẽ không giả mù sa mưa giả làm một chính nhân quân tử như những người đó, hắn chính là người như thế, làm thẳng thẳng thắn thắn, “Hơn nữa tôi cũng không ép buộc người ta, có phải Sở lão đệ cũng như vậy hay không?” Viên thiếu tướng như cười như không liếc nhìn Tiêu Tử Lăng trong lòng Sở Chích Thiên bởi vì loại tràng diện này mà vẻ mặt khiếp đảm.
Sở Chích Thiên chậm rãi vỗ lưng Tiêu Tử Lăng, tỏ ý cậu không nên kinh hoảng rồi mới đáp: “Tôi chỉ nhìn kết quả, mà tôi tin tưởng kết quả sẽ như tôi dự liệu.”
“Ha ha, Sở lão đệ rất có tự tin a, xem ra tiểu mỹ nhân trong lòng cậu đã bị cậu chinh phục rồi.” Viên thiếu tướng tiếc nuối nói.
“Viên thiếu tướng có vài thứ là không thể mơ ước.” Ánh mắt Sở Chích Thiên ngầm có ý cảnh cáo.
“Tôi giống cậu, chỉ nhìn kết quả.” Viên thiếu tướng nói lời mang hai ý nghĩa.
“Có chỗ nào tương đối yên lặng không? Tiểu Ngũ nhà tôi không quá thích ứng loại tràng diện này.” Sở Chích Thiên nhíu mày nói.
Đáng tiếc luồng tinh thần lực kia không chịu rời đi cứ như kẹo da trâu, Sở Chích Thiên đã kỳ kèo rất lâu không có cách nào kéo dài nữa, chỉ có thể lần nữa thăng cấp đề cao trình độ tình ái. Sở Chích Thiên đột nhiên xé rách quần áo ở bụng Tiêu Tử Lăng, lộ ra cái bụng nhỏ trắng noãn trơn bóng của Tiêu Tử Lăng, anh vo quần áo bị xé ra thành một cục, trực tiếp nhét vào trong miệng Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng chỉ có thể liều mạng giãy dụa lắc đầu, nỗ lực phản kháng, đương nhiên cậu người đơn lực mỏng sau cùng vẫn bị vô tình trấn áp.
Sở Chích Thiên mới làm xong hết thảy việc này, tay phía dưới dừng một chút, chẳng qua rất nhanh, anh đã hạ quyết tâm vẫn kiên định làm ra động tác kia. Chỉ nghe thấy roẹt một tiếng, lần nữa nghe thấy thanh âm vải bị xé.
Mà lúc này, cả người Tiêu Tử Lăng cứng đờ, cậu khó có thể tin trừng mắt to, nhìn Sở Chích Thiên, vẻ mặt đầy sự kinh hoảng.
Sở Chích Thiên giương giương miệng, vẫn dùng môi ngữ nói cho cậu, muốn cậu tin tưởng anh, giao hết thảy cho anh, mà cậu chỉ cần phối hợp là được.
Tiêu Tử Lăng mờ mịt, cái mông phía dưới mát mẻ một mảnh đã biết ban nãy Sở Chích Thiên xé rách là gì, tuyệt đối là sịp bé xinh đáng yêu của cậu, thế này kêu cậu phối hợp thế nào chứ? Chẳng lẽ Sở Chích Thiên thực sự chuẩn bị thực chiến? Mà không phải làm giả? Tiêu Tử Lăng vừa nghĩ đến đây, liền cảm thấy trời sắp sụp xuống.
Ngón tay Sở Chích Thiên vốn tàn sát bừa bãi ở hai đùi bởi vì không còn vật ngăn cản nữa, rốt cục trượt vào rãnh đùi, nhẹ nhàng vuốt ve ở sát rìa hoa cúc của Tiêu Tử Lăng. Mặt Tiêu Tử Lăng thoáng trắng bệch, liều mạng lắc đầu giãy chân, muốn rời khỏi ngón tay đã vượt lệnh cấm kia, mà nước mắt vốn ẩn hàm rốt cục vỡ đê chảy xuống, biểu hiện này không còn là biểu diễn thuần túy nữa, mà là kèm theo cảm nhận chân thực của cậu.
Sở Chích Thiên rốt cục cũng lên tiếng, anh khàn khàn nói: “Tiểu Ngũ, bảo bối của anh, em càng phản kháng kịch liệt, anh càng hưng phấn. . .”
“Sở ca, tha em đi.” Ánh mắt của Tiêu Tử Lăng đều là những ý này, lời cầu xin này chính là thật tình trăm phần trăm, bởi vì cậu thực sự cảm thấy được nguy cơ, sợ hãi giây tiếp theo thực sự sẽ bị người nào đó diễn giả làm thật nuốt ăn luôn.