Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 209 : Con tin? Đến tột cùng là ai?
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
Dương Bình Chương vẫn luôn cho rằng là biểu hiện của ông liên lụy thủ hạ đội viên, ông áy náy không có biện pháp phát tiết, chỉ có thể bắt đầu oán giận Tiêu Tử Lăng đã cứu ông, cho rằng là Tiêu Tử Lăng biểu hiện quá tốt, mới để cho ông bị khó xử như vậy.
Về sau khi gặp Ngô Khánh Vân, cảm nhận được sự mất mát của ông, liền nghĩa khí hứa hẹn an bài vị trí tốt cho nhóm đội viên của ông, thậm chí có thể giúp bọn họ gia nhập tổ công kiên, ông động tâm. Lần phản loạn này, tuy rằng ông khẩn trương sợ hãi, nhưng làm sao không phải là một loại hy vọng bắt đầu một lần nữa, ông nghĩ rất đơn thuần, chỉ cần không có sự so sánh là Tiêu Tử Lăng, ông vẫn là đội trưởng chiến đội Hy Vọng hoàn mỹ kia, một đại nhân vật có thể để cho tất cả mọi người nguyện ý dựa vào tín nhiệm.
Đúng lúc này, một thanh âm băng lãnh truyền đến từ xa xa: “Lục ca, hy vọng người này có thể giao cho tôi giải quyết.” Liền thấy một nữ nhân lạnh lùng mang theo một nhóm đội viên mạnh mẽ vang dội vội vàng lại đây. Khiến mắt người ta sáng ngời chính là, những đội viên đó đều là những cô gái anh khí bức người lạnh lùng nghiêm nghị đầy mặt.
“Lý Mạc Ngôn!” Mặt Dương Bình Chương đỏ lên kêu lên, ở trước mặt người cùng là đội trưởng chiến đội liên minh này, ông khó nén sự hổ thẹn trong lòng.
“Đều là chiến đội liên minh, xuất hiện bại hoại như ông, khiến cho tôi rất không còn mặt mũi, tôi nhất định phải tự tay giết ông, mới có thể tạ tội với Sở đội trưởng.” Lý Mạc Ngôn băng lãnh nhìn nam nhân trước mắt, vì sự ngu xuẩn của ông ta mà phẫn nộ. Lúc này hình tượng người hiền lành vốn nhất quán của Dương Bình Chương triệt để không còn, lưu lại chỉ có lo lắng bất an như con thú bị vây khốn.
Bên này còn chưa có giao thủ, bên kia Sở Tiểu Thất với Ngô Khánh Vân đã lần nữa chạm trán, nguyên nhân là Sở Tiểu Thất thấy tên thành viên tổ công kiên bên cạnh Ngô Khánh Vân đột nhiên lấy ra một cây còi hiệu, chuẩn bị thổi vang tiếng, Sở Tiểu Thất cảm thấy không ổn, phát động thuấn di muốn cướp còi hiệu, lại bị Ngô Khánh Vân thời khắc luôn giám thị hành động của Sở Tiểu Thất chặn lại.
Một tiếng còi thê lương vang vọng bầu trời đêm vắng vẻ này. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết đây là ám hiệu gì.
Sở Tiểu Thất chau mày, không biết Ngô Khánh Vân an bài cái gì, thế nhưng nó biết lùi lại tiếp nữa sợ rằng sẽ bất lợi đối với bên mình, vì vậy nó vung cánh tay nhỏ lên, tỏ ý nhanh chóng giải quyết đám quân phản loạn Ngô Khánh Vân.
Mọi người nhận được mệnh lệnh của Sở Tiểu Thất, quả quyết công kích đến đối thủ của mình, vì vậy đại chiến hai phương chính thức mở màn.
Một màn bất ngờ này khiến cho Sở Tiểu Thất cả kinh, ánh mắt nó thoáng hiện sát khí, cổ tay nó rung lên, lưỡi dao sắc bén trong tay nhanh chóng lướt qua bàn tay tên đó, trực tiếp đâm vào cổ tên đó. Sau đó đá ra một cước, muốn đá tên đó bay đi.
Tên đó bị đâm vào một kích trí mạng, chỉ lộ ra nụ cười thảm liệt, bàn tay cầm lưỡi dao sắc bén trào ra máu tươi nhưng vẫn cầm chặt không chịu buông tay, mà tay kia lại sửa đập thành túm, túm lấy quần áo của Sở Tiểu Thất, hắn dùng lực lượng sau cùng của sinh mệnh liều mạng túm lấy Sở Tiểu Thất, để cho một cước này của Sở Tiểu Thất không thể đá bay hắn. Vì vậy, Sở Tiểu Thất bị vây chỉ có thể trừng mắt nhìn người bị ném ra kia bị Ngô Khánh Vân thuận lợi bắt được.
Thấy con tin rốt cục an toàn bị Ngô Khánh Vân bắt được trong tay, tên đó rốt cục yên tâm nhắm mắt lại, hắn nuốt xuống một hơi sau cùng, lúc chết, hắn cười, hắn không làm hỏng đại sự của đại ca nhà hắn.
Tâm tình Sở Tiểu Thất ác liệt lần nữa đá một cước, cuối cùng cũng đá bay nam nhân đột nhiên xuất hiện này đi, nó lần nữa khôi phục sự tự do, đáng tiếc lúc này đã vô ích.
Người trong tay Ngô Khánh Vân dường như ở vào trạng thái hôn mê, đầu rũ xuống, một mái tóc dài mất trật tự chứng minh đó là một nữ nhân. Khi tất cả mọi người đang suy đoán cô là ai, chợt nghe thấy Ngô Khánh Vân âm lãnh cười nói: “Ha ha, muốn biết người trong tay tao đây là ai không?”
Nói xong, hắn nắm lấy hàm dưới của con tin, giơ mạnh đầu nữ nhân đó lên, một khuôn mặt quen thuộc cứ như vậy bày ra ở trước mặt mọi người.
Sắc mặt mấy người Chân Nhất Long, Đới Hồng Phi, Sở Tiểu Thất đột ngột biến đổi, trong lòng kinh ngạc vạn phần, bọn họ thế nào cũng không ngờ tới Ngô Khánh Vân thế mà sẽ mò cô ấy ra được.
Ngô Khánh Vân thấy những người đó phản ứng như hắn dự liệu, rốt cục đắc ý cười, “Tiêu Tình Vân, người sống sót bình thường, lại là trưởng ban thực quyền quản lý vật tư của bộ chữa trị. Một nữ nhân không thức tỉnh bất kỳ năng lực nào, lại có thể ngồi vào địa vị cao như thế, các người cho rằng là vì sao?”