Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 212 : Thanh toán, còn có độc thủ phía sau màn
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
“Ngô ca, anh thuyết phục cô ả này nguyện ý tiếp nhận loại hình xăm đó như thế nào?” Người áo bào đen nghía về phía đồ án ngôi sao năm cánh trên da thi thể khô tương đồng với mặt đất, tránh không được hiếu kỳ hỏi một tiếng.
Ngô Khánh Vân cười lạnh nói: “Căn bản không cần tôi nói gì, mấy ngày hôm trước đột nhiên chạy tới nói với tôi phải giúp cô ta báo thù, nói Sở Chích Thiên với cô gái đi cùng hắn ta là kẻ thù của cô ta, tôi chỉ nói để cho tôi xem xem quyết tâm của cô ta, cô ta liền chấp nhận.”
“Cừu hận của nữ nhân thực sự là khó hiểu.” Người áo bào đen cảm thán nói.
“Hừm, kẻ điên mà thôi.” Ngô Khánh Vân dán cái mác sau cùng cho Hồng Hiểu Lâm, hắn tuyệt không quên thần thái điên cuồng của Hồng Hiểu Lâm, bất quá cũng vì vậy, mới để cho hắn không có bất kỳ trắc trở nào đã khắc lên được ngôi sao năm cánh khởi động Hi Sinh trên người Hồng Hiểu Lâm, sau cùng lại càng cứu hắn thoát khỏi khốn cảnh.
“Ngô ca, hiện tại làm sao?” Người áo bào đen hỏi.
“Lần này, thế lực mà chúng ta cay cay đắng đắng thành lập, đã bị Sở Tiểu Thất diệt gọn cả ổ. Chúng ta chỉ có thể rời khỏi nơi đây trước, chờ chúng ta có thế lực của bản thân, tôi nhất định sẽ trả thù lại, hết thảy những kẻ làm hỏng việc lớn của tôi hôm nay, tôi sẽ bẻ xương rải tro bọn chúng. . .” Ngô Khánh Vân thô bạo nói, lần này trúng kế của Sở Tiểu Thất, khiến cho triều đại của hắn đã trở lại trước giải phóng, chỉ có thể bắt đầu một lần nữa.
“Chúng ta còn có bao nhiêu người?” Ngô Khánh Vân cau mày hỏi.
“Bên ngoài căn cứ, quân sư mang theo một đội viên phụ trách tiếp ứng, cộng thêm ba người chúng ta, chỉ còn năm người.” Người áo bào đen tiếc nuối nói, lần làm phản này, đã lợi dụng hết toàn bộ lực lượng trong tay, cho nên mới bị Sở Tiểu Thất quét sạch sẽ, “Bất quá bên trong còn có một con ám cờ, hẳn còn chưa bại lộ.”
“Tạm thời không nên động, quân cờ đó, thời khắc mấu chốt mới có thể dùng.” Ngô Khánh Vân cảnh cáo, bước ám cờ đó hắn dùng để nhằm vào Sở Chích Thiên, một khi bày ra, vậy biểu thị, là thời khắc quyết chiến của hắn cùng với Sở Chích Thiên.
“Đã biết, Ngô ca, bất quá tôi tra được còn có một thế lực thừa nước đục mò cá trong lần bạo động này của chúng ta.” Người áo bào đen nói tin tức lấy được mới nhất cho Ngô Khánh Vân.
“Hừ, con cá đó không phải dễ mò như vậy, Sở Tiểu Thất cũng không đơn giản, bất quá chuyện đó không liên quan đến chúng ta. Cứ để cho bọn chúng chó cắn chó đi.” Ngô Khánh Vân cười lạnh nói.
Mấy người không tiếp tục nói thêm gì nữa, mà nhanh chóng chạy đến lối vào căn cứ, bọn họ phải thừa lúc Sở Tiểu Thất vẫn còn chủ trì đại cục bên trong căn cứ, nhanh chóng giết ra.
Tiểu Tát bất đắc dĩ dùng đầu chạm chạm, lúc này Tiểu Kỳ mới lon ton lon ton đi tới trước mặt Tiểu Thất, giương mắt cẩu, hỏi thăm dụng ý Tiểu Thất kêu chúng nó tới.
“Giúp tao ngửi xem, có phải Ngô Khánh Vân từng xuất hiện ở chỗ này hay không, sau đó đi nơi nào?” Tiểu Thất rất muốn xác định một việc, vì vậy đành phải làm phiền cha mẹ của Tiếu Tiếu.
Tiểu Kỳ gật gật đầu, nó nghiêm túc ngửi ngửi, đương nhiên nó sẽ không để cho bà xã nhà mình ngửi, bà xã nhà mình chỉ có thể ngửi hương vị của nó, đối với điểm này, nó rất bá đạo.
Nó ngẩng đầu, tỏ ý mấy người theo nó, vì vậy nó mang theo bọn họ một đường đi tới cửa, tỏ ý khí tức của trận đàn kia đã rời khỏi căn cứ.
“Xem ra, quả nhiên bọn chúng lợi dụng trận đàn kia để cho bọn chúng thoát khỏi vòng vây.” Đới Hồng Phi thở dài một hơi, “Nhìn trận đàn kia, một lần phát động rất khó, nhất định phải có vật hi sinh, lưng với tứ chi của cô gái kia đều có hình xăm ngôi sao năm cánh, cộng thêm ngôi sao năm cánh lớn trên trận đàn kia. . .”
“Hơn nữa cự ly là 1000 mét, đương nhiên chúng ta còn chưa thể xác định được có phải đó đã là cực hạn hay không.” Sở Tiểu Thất quan tâm chính là điều này, chỉ cần biết điều kiện kỹ năng đó phát động, tiếp theo nó tuyệt đối sẽ không để cho Ngô Khánh Vân chạy thoát.
Lúc này, gian phòng nào đó ở bộ hậu cần của căn cứ, cửa sổ đột nhiên bị gõ nhẹ mấy cái, người trong phòng không có động tĩnh gì, hồi lâu sau mới đi ra từ trong góc âm u, lặng lẽ mở cửa sổ ra, cô ta sờ sờ bệ cửa sổ, lấy ngón tay nhẹ nhàng khêu, một tấm giấy nhỏ được cuộn lại bị nhét vào lỗ nhỏ, lặng yên rơi vào lòng bàn tay cô ta.
Cô ta trấn định ngẩng đầu, nhìn nhìn xung quanh, ánh trăng sáng sủa chiếu gương mặt của cô ta rất rõ ràng, chính là nhân viên tin tức đối ngoại của căn cứ Giang Khinh Ngữ, cô ta thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới đóng cửa sổ lại, lần nữa ẩn vào bóng tối.
Dùng đèn pin nhỏ tư tàng xem xem nội dung trên tờ giấy, Giang Khinh Ngữ cười lạnh vò tờ giấy thành mảnh vụn, thả vào trong nước trà bên cạnh, nhìn những mảnh vụn đó dung hợp với nước trà.
Tiêu Tử Lăng, đây là bước đầu tiên tao trả thù, Tiêu Tình Vân đã chết, kế tiếp nên đến phiên mày. Trên mặt Giang Khinh Ngữ phiếm ra một nụ cười thâm độc, dường như cô đã thấy Tiêu Tử Lăng quỳ xuống cầu xin ở trước mặt cô. . .
Không sai, độc thủ phía sau màn tiết lộ lai lịch với địa điểm ẩn tàng của Tiêu Tình Vân cho Ngô Khánh Vân, chính là Giang Khinh Ngữ cô.