Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 22 : Bị bỏ rơi? Cơ hội phải dựa vào chính bản thân mình tranh thủ!
Ngày đăng: 10:21 18/04/20
Tiêu Tử Lăng ở trong phòng tuyệt không biết, lão đại nhà cậu đã quên cậu, lúc này cậu đang chuyên tâm tu luyện Thanh Tâm Thuật,
lần hành động ở siêu thị y dược, đả kích khiến lòng tin của cậu thoáng cái không còn, cảm giác nguy cơ đầy trong lòng, cảm thấy ‘áp nực rất nớn’.
Sự cường đại của Sở Chích Thiên không cần phải nói, cho dù là Tiêu Tử Lăng kêu thần trọng sinh mở rộng bàn tay vàng, cũng so không bằng Sở Chích Thiên, anh căn bản là con cưng của trời, người ta là cha ruột đó.
Một Ngô Khánh Vân hiện tại còn chưa rõ nội tình đã đơn giản khiến cậu so không bằng rồi, thân thể có năng lực của người biến dị, còn có được hỏa diễm khủng bố không biết tên, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng trông mà thèm không thôi, cũng khiến cho Tiêu Tử Lăng luôn tâm tâm niệm niệm đạo thuật trong Thanh Tâm Thuật.
Đáng tiếc học tập đạo thuật mới, dường như năng lực của Tiêu Tử Lăng còn chưa đủ, mỗi lần đều theo phương thức vận chuyển linh khí của gợi ý trong ngọc bội, thế nhưng luôn ở chỗ then chốt cuối cùng, linh khí không thể cung ứng lên mà thất bại. Nhớ lại khi học được Linh Nhãn, linh khí từng bị một lần cắt giảm đi rất nhiều, lúc đó còn tưởng rằng chẳng qua chỉ là biến mất mang tính tạm thời, rất nhanh sẽ khôi phục lại, hiện tại xem ra biến mất hẳn là mang tính vĩnh viễn, phần linh khí đó nhất định phải dựa vào bản thân khổ tu mới có thể tu bổ lại được, sau đó mới có thể tiếp tục học tập đạo thuật mới, lúc đó trên ngọc bội có nhắc nhở nhất định phải khi tràn đầy linh lực tinh thần mới có thể luyện tập, chỉ sợ cũng là bởi vì không có linh lực tràn đầy thì căn bản luyện không thành.
Nói thật, mấy ngày nay sau khi mạt thế giáng lâm, Tiêu Tử Lăng có chút thư giãn, đặc biệt là sau khi Sở Chích Thiên thu cậu, đêm hôm đó cậu hưng phấn cái gì cũng không luyện, chỉ nằm trên giường an an ổn ổn ngủ một giấc. Hiện tại hiện thực tàn khốc nói cho cậu, không nỗ lực tu luyện đề thăng thực lực, cho dù cậu là được Sở Chích Thiên tự mình tuyển nhận (hẳn là xem như vậy đi), cũng rất nhanh sẽ bị vứt bỏ, Sở Chích Thiên sẽ không lựa chọn người năng lực không nổi bật làm đàn em đắc lực của anh ta. Tiếp xúc ngắn để cho Tiêu Tử Lăng biết rõ yêu cầu của Sở Chích Thiên đối với đồng bọn vẫn rất cao.
Huống hồ Tiêu Tử Lăng đã nếm được chỗ tốt khi đi theo Sở Chích Thiên, những ngày tháng sống trong biệt thự so sánh với kiếp trước, thực hệt như đang ở thiên đường, địa phương mà tiểu đội Sở Chích Thiên sống, bầu không khí phi thường thoải mái, bất kể ăn ở đều vô cùng tốt, điều này đều quy công bởi sự an bài hợp lý của Trần Cảnh Văn. Nếu không phải mỗi ngày tiểu đội đều phải đi ra thu thập vật tư, chiến đấu với tang thi, Tiêu Tử Lăng thực sự sẽ hoài nghi bản thân có phải còn sinh hoạt trong niên đại bình an hay không. Tiêu Tử Lăng không muốn từ bỏ sinh hoạt như vậy, ở ngày diệt vong có thể không phiền não vì thức ăn là một việc xa xỉ cỡ nào a!
Chẳng qua, mọi người không ngờ Sở Chích Thiên vậy mà ra tay. . . Không, hẳn là ra chân. Chỉ thấy Sở Chích Thiên thoáng đưa chân trái, thuận thế câu lấy thắt lưng của Tiêu Tử Lăng sắp sửa ngã xuống đất, dùng sức khẩy lên, lại được khẩy lại, chẳng qua cử động bất ngờ này khiến cho kế hoạch nguyên bản của Tiêu Tử Lăng bị hẫng, lại bởi vì tay trái Tiêu Tử Lăng đã chống đất, cũng mượn dùng lực của luồng lực lượng đó để cho thân thể đứng thẳng lên. Thế nhưng lực lượng bất ngờ kia, hoàn toàn khiến cho Tiêu Tử Lăng lần nữa mất đi cân đối.
Vì vậy, Tiêu Tử Lăng bi ai! Rắn rắn chắc chắc ngã lộn nhào một cái, ngưỡng mặt té ngã xuống đất.
Tiêu Tử Lăng phiền muộn nhìn mấy khuôn mặt tươi cười phía trên, rõ ràng là chế giễu. Chỉ có Sở Chích Thiên, đen một khuôn mặt, nhìn xuống cậu nói: “Tiêu Tử Lăng, cậu đến tột cùng đang diễn cái gì?”
Tiêu Tử Lăng xem thường trong lòng, nếu không phải anh ta làm điều thừa, cậu sao đến mức ngã thành như vậy? Rõ ràng đầu sỏ gây nên là chính anh ta, còn cho cậu xem sắc mặt, thực quá đáng.
Dường như nhìn ra được ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Tử Lăng, hai tay Sở Chích Thiên khoanh trước ngực đứng thẳng thân, lạnh lùng nói: “Tôi ngược lại muốn biết cậu xông lại đây theo kiểu đầu thai, đến tột cùng vì chuyện gì?”
Tiêu Tử Lăng nghĩ thầm nếu đã mất mặt, vậy dứt khoát ngang bướng, không đứng dậy. Trực tiếp nằm trên mặt đất giơ tay phải lên, hô lớn: “Em cũng muốn đi.” (Ách, Tiêu Tử Lăng, kính nhờ! Không nên thực sự xem mình là vị thành niên. Cậu không ngại mất mặt, nhưng tôi cảm thấy mất mặt a! -- Người sáng tác nôn máng phát tiết, xin trực tiếp bỏ qua!)