Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 223 : Lưu lại? Trấn nhỏ bên bờ

Ngày đăng: 10:23 18/04/20


Rời khỏi cách căn cứ Lăng Thiên cự ly khá xa, dùng Linh Nhãn xác định xung quanh không có bất kỳ ai tồn tại, Tiêu Tử Lăng thoáng nhấc tay, một chiếc xe việt dã rắn chắc trống rỗng xuất hiện trên mặt đất.



Mà lúc này, dung mạo của Tiêu Tử Lăng bắt đầu biến hóa, rất nhanh một nam nhân trưởng thành tuấn mỹ xuất hiện ở trước mặt Tiểu Thất.



Tiểu Thất dùng sức mím môi, nuốt xuống tiếng kinh ngạc sắp phát ra nơi yết hầu, nhưng cơ bắp trên khuôn mặt băng lãnh vẫn tránh không được giật giật.



Tiêu Tử Lăng quay đầu như cười như không nói với Tiểu Thất: “Đây là bí mật của chúng ta, không nên nói cho Sở Chích Thiên.” Tuy rằng Tiêu Tử Lăng đang mỉm cười, nhưng Tiểu Thất rõ ràng cảm nhận được một loại uy hiếp không lời, nó hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi không có hứng thú quản chuyện của hai người các anh.” Nói xong nó mở cửa xe, tay chân lanh lẹ leo lên ghế phó lái.



Câu trả lời của Sở Tiểu Thất không thể nghi ngờ khiến cho Tiêu Tử Lăng rất hài lòng, cậu mỉm cười ngồi trên ghế lái chậm rãi khởi động xe, sau đó phóng về phía căn cứ cách bọn cậu gần nhất.



Từ khi phát hiện dung mạo của mình có thể tự do khống chế chuyển hoán, mỗi lần ra ngoài cậu sẽ dùng dung mạo như vậy, đây cũng là nguyên nhân cậu thích chạy ra ngoài hơn, bởi vì cảm giác đây mới là bản thân cậu chân chính, dung mạo tương xứng với tuổi tác của mình, không cần vì che giấu mà giả bộ điều gì. . . Sở dĩ vẫn còn bảo trì bộ dáng ngây thơ chất phác trước mặt Sở Chích Thiên, là bởi vì với bộ dáng đó cậu có thể ngăn chặn Sở Chích Thiên đại phát thú tính, cũng có thể cho cậu tiếp tục giả ngu giả ngơ, làm bộ không rõ cảm tình của Sở Chích Thiên. Còn có một nguyên nhân, là vì để chuẩn bị cho tương lai cậu rời đi.



Tiêu Tử Lăng muốn rời khỏi căn cứ Lăng Thiên không phải chuyện một ngày hai ngày, chẳng qua thời cơ chưa chín muồi, cậu còn muốn lợi dụng thế lực của căn cứ Lăng Thiên giúp cậu tìm kiếm tung tích của Ngô Khánh Vân, cùng với những kẻ độc thủ phía sau màn. Cậu đã sớm quyết định, chỉ cần báo được thù lớn, cậu sẽ rời khỏi căn cứ Lăng Thiên.



Thế nhưng, thời gian Sở Chích Thiên cho cậu tuyệt không nhiều, bắt đầu từ năm trước, thái độ của Sở Chích Thiên liền chuyển biến, tình cảm vốn còn được khắc chế, bắt đầu từ năm trước thật giống như được giải phong, không chỉ bắt đầu trở nên bá đạo trên hành động, hữu ý vô ý cợt nhả khiêu khích ăn đậu hũ, càng có nhiều lần ám chỉ ngôn ngữ. Nhìn ra được tính nhẫn nại của Sở Chích Thiên đã sắp không còn, mỗi ngày anh ta đều đang ép sát, khiến cho Tiêu Tử Lăng có chút không thở nổi.



Tiêu Tử Lăng rất sợ hãi Sở Chích Thiên sẽ chính thức đâm rách sự mờ ám giữa hai người, đề xuất thỉnh cầu của anh ta. Lúc đó khẳng định anh ta sẽ bức bách cậu lựa chọn một đáp án. . . Không, anh ta căn bản sẽ không cho cậu cơ hội lựa chọn, anh ta sẽ trực tiếp hạ thủ, chế tạo thành sự thực khiến cho mình không chỗ nào trốn tránh.


Cứ như vậy, thập phần thuận lợi qua ba ngày ba đêm, tới buổi tối thứ tư, bọn Tiêu Tử Lăng lại gặp phải một chút phiền toái nhỏ.



Tiêu Tử Lăng không ngờ cây cầu trên đoạn đường cao tốc này đã gãy, đoạn đường sông hơn ba trăm mét này, cho dù là cậu cấp sáu, cũng không thể trống rỗng nhảy qua được, bất đắc dĩ cậu chỉ có thể thu xe về Tử Phủ.



Cậu ôm Tiếu Tiếu với Tiểu Mao, mang theo Tiểu Thất, trực tiếp nhảy xuống từ đường cao tốc, dọc theo đường sông tìm kiếm đường có thể tiếp tục đi tới. May mắn, đi một đoạn đường rất khó đi, một con đường xi măng không tính là lớn xuất hiện, Tiêu Tử Lăng lấy xe ra, mang theo Tiểu Thất tiếp tục đi tới trước.



Lái khoảng chừng được nửa giờ, một trấn nhỏ ven sông nhảy vào mi mắt, Tiêu Tử Lăng dùng Linh Nhãn cảm nhận một chút, phát hiện trong trấn nhỏ này thế mà có người cư trú, nhân số còn không ít.



Tiểu Thất cũng cảm nhận được, nó hồ nghi nhìn thoáng qua Tiêu Tử Lăng, phải biết rằng nơi đây cách căn cứ Lăng Thiên tuyệt không xa, người bình thường đều sẽ lựa chọn đi căn cứ Lăng Thiên, vì sao những người này sẽ lưu lại nơi đây chứ? Điều này không thể nghi ngờ có chút kỳ quái.



Tiểu Thất rất xác định đó không phải một số khách qua đường, bởi vì nó không cảm nhận được trong trấn nhỏ có mùi vị của tang thi, nói cách khác tang thi trong trấn nhỏ này đã được thanh lý sạch sẽ, nếu như khách qua đường bình thường, tuyệt đối sẽ không tốn khí lực lớn như thế đi thanh lý, chỉ vì một chỗ ở tạm thời. Nguyên nhân duy nhất làm như vậy, là bọn họ muốn thường trú ở chỗ này.



“Vào xem trước rồi hẵng nói.” Bóng đêm đã giáng lâm, thế nào cũng phải tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa Tiêu Tử Lăng tin tưởng, người thức tỉnh bình thường còn chưa có cách nào thương tổn được cậu với Tiểu Thất.



“Tiểu Mao, làm che giấu cho bọn anh.” Tuy rằng như thế, Tiêu Tử Lăng vẫn cẩn thận lựa chọn thấp giọng.



Rất nhanh, một nam nhân gầy yếu tướng mạo bình thường, sắc mặt tái nhợt, mang theo một đứa trẻ đầy mặt đều là nét xanh xao, một bộ suy dinh dưỡng lái một chiếc xe nhỏ rất bình thường vào trấn nhỏ.