Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 254 : Yêu đương? Ba lựa chọn?

Ngày đăng: 10:24 18/04/20


Người phụ trách thương đội mang vẻ mặt mộng ảo nhìn cánh cửa chính của căn cứ Kỳ Nguyên gần trong gang tấc, hắn không ngờ hắn thế mà có thể sống về lại được nơi đây, dọc đường này, bọn họ trải qua rất khủng bố cũng rất mộng ảo.



Bọn họ đụng phải sinh vật đáng sợ mà thương đội khác không đụng phải, không nói đến tang thi của thành chết bao vây lúc đầu, về sau bọn họ lại trải qua kiến triều ở khu vực bình nguyên, sau khi đến đường rừng núi, thế mà tiến vào một thế giới của thực vật biến dị. Như thế còn chưa nói, thậm chí còn có sinh vật biến dị cấp năm cấp sáu trong truyền thuyết xuất hiện, trực tiếp chấn cho bọn họ hôn mê.



Thế nhưng, chờ khi bọn họ tỉnh lại phát hiện bọn họ thế mà còn sống, chỉ bị chút nội thương rất nhỏ, hai người thức tỉnh chết duy nhất lại không phải bị sinh vật biến dị giết chết, mà là khi bị chấn ngất không may ngã vào sơn cốc tử vong, khiến người ta cảm thán vận khí của bọn họ thực sự là kém tới cực điểm.



Đương nhiên thương đội không phải không có tổn thất, ít nhất phân nửa xe tải với vật tư bên trên đã biến mất vô tung vô ảnh, dựa theo vết tích lưu lại trên mặt đất, khả năng bị những sinh vật biến dị kia cắn nuốt là cao nhất. Bất quá có thể bảo lưu được gần phân nửa vật tư, người phụ trách của thương đội đã rất mừng rỡ. Chỉ cần đưa vật tư này tới căn cứ Kỳ Nguyên, là có thể thu lợi được hơn gấp năm lần, vì vậy còn lại một nửa cũng đủ cho bọn họ kiếm lớn. Huống chi bọn họ bình an sống trở về chính là một loại kỳ tích, phải biết rằng nhiều gian khổ như vậy, tùy tiện tang thi cấp cao hoặc là sinh vật biến dị nào không vui, đều có thể khiến cho bọn họ triệt để diệt đoàn, mà bọn họ cũng rất may mắn, liên tiếp đụng phải đều là đám quái vật tâm tình rất tốt (Nhân loại đã biết bất kể tang thi hay là sinh vật biến dị sau khi tới cấp năm đều có tâm tình vui buồn mừng giận, không ít nhân loại từng vì nguyên nhân đó mà may mắn sống sót).



Người phụ trách thương đội cho rằng có lẽ loại may mắn này là do những hộ vệ tạm thời tuyển nhận kia mang đến, có lẽ là người nào đó có vận khí bạo tăng ở trong đó, căn cứ ý nghĩ thà tin là có chớ tin là không. Người phụ trách thương đội đề xuất ý mời chào đối với hết thảy người thức tỉnh được tuyển nhận tạm thời.



Cành ô-liu mà người phụ trách thương đội đưa ra khiến cho những người thức tỉnh lăn lộn ở tầng dưới chót đó mừng rỡ, không cần suy nghĩ đều quyết định lưu lại. Vật hy sinh có tổ chức với không có tổ chức, tuyệt đối là hai loại sinh hoạt hoàn toàn khác nhau, đây cũng là nguyên nhân kiếp trước Tiêu Tử Lăng vẫn luôn muốn tiến vào căn cứ Lăng Thiên.



Anh tỷ suy nghĩ một chút, cũng quyết định dẫn đội gia nhập, dù sao đội viên thủ hạ của cô đều không phải là người thức tỉnh cường lực gì, mà cô biết thương hội này là một trong những thương hội xếp hạng top ba của nơi đây, tuyệt đối là một thương hội có thực lực, hẳn có thể cho bọn họ một sinh hoạt an ổn.



Cuối cùng chỉ có Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên uyển chuyển cự tuyệt, nói bọn họ còn phải đi căn cứ khác tìm kiếm đồng bạn. Người phụ trách thương hội cũng không tiếc hận, dù sao phần lớn đều đã nhận, cũng không kém hai người này. Tuy rằng một người trong đó là hệ băng cấp bốn, sự rời khỏi của cậu ta là rất đáng tiếc, nhưng nghĩ đến người dị năng cấp ba rác rưởi thủ hạ của cậu ta kia. . . Người phụ trách thương hội cũng không thấy tiếc gì, thức tỉnh loại dị năng rác rưởi đó, tuyệt đối sẽ không phải là người có vận khí.



Người phụ trách thương hội rất sảng khoái trả thù lao cho Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên, thậm chí còn thêm cho hai cân hạt cao lương trên cơ sở vốn dĩ. Tiêu Tử Lăng không từ chối, thập phần cảm kích nhận, đương nhiên cậu không thèm để ý đến ánh mắt khinh thường của lão đại nhà mình.




Tiêu Tử Lăng bị ép giao ra tay nhỏ bé, trong lòng rất phiền muộn, nhịn không được nguyền rủa thủ lĩnh căn cứ này: Hừ, nếu để cho cậu không có đường lui, cậu liền nguyền rủa thủ lĩnh căn cứ này bị nam nhân đè cả đời. . .



Trong tòa nhà cao tầng nào đó của căn cứ Kỳ Nguyên, một nam nhân nho nhã đang xử lý văn kiện nhịn không được hắt xì một cái, nam nhân vóc người cao lớn đang theo dõi anh ta bên cạnh thấy vậy khẩn trương: “Du, có phải cậu bị cảm hay không? Tớ đi pha chén trà gừng cho cậu. . .” Nói xong, như một trận gió chạy không còn bóng dáng, lưu lại nam nhân nho nhã mới hé miệng lại không kịp gọi người kia.



“Ách. . . Tớ muốn nói chính là, tớ không sao. . .” Nam nhân nho nhã cười khổ nói. Không bao lâu sau, nam nhân to lớn kia bưng một chén trà gừng trở về, cẩn cẩn thận thận đưa cho nam nhân nho nhã.



Nam nhân nho nhã rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không cự tuyệt ý tốt của anh ta, vì vậy liền một tay nhận lấy chậm rãi uống, có lẽ bởi vì ngồi lâu mệt mỏi, tay kia của anh nhịn không được xoa xoa thắt lưng của mình.



Nam nhân to lớn thấy vậy, mang vẻ mặt tự trách nói: “Du, đều trách tớ, đêm qua không khống chế được làm quá mức, phía sau cậu không có việc gì chứ. . .”



Anh ta vừa nói ra những lời này, mặt nam nhân nho nhã thoáng cái trở nên đỏ bừng, toàn bộ gian phòng trở nên tĩnh mịch một mảnh.



Rốt cục, một câu rít gào phá vỡ tĩnh mịch: “Lôi Vân Chương, cậu lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Nam nhân nho nhã rốt cục không thể giả vờ được nữa, trực tiếp biến thành bạo long, đuổi người yêu của mình ra ngoài.



Hừ, nếu hối hận, vì sao tối hôm qua lúc làm không tiết chế một chút? Giữa trán nam nhân nho nhã khó nén vẻ bực bội, cái con dã thú không biết thỏa mãn đó, mỗi buổi tối đều khiến cho anh hận đến nghiến răng.