Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 262 : Đấu sức. Thịnh yến khai mở!
Ngày đăng: 10:24 18/04/20
Sở Chích Thiên phía sau không trả lời, Tiêu Tử Lăng vừa định giãy khỏi cái ôm khiến cho cậu hít thở không thông này, liền thấy trước mắt nhoáng lên, toàn bộ tình cảnh đã chuyển hoán. Cậu đã tới trên giường lớn bạch ngọc trong Tử Phủ, chẳng qua hiện tại tình cảnh của cậu rất không ổn, bởi vì cậu đang bị Sở Chích Thiên đè nặng trên giường, vững vàng giam cầm trong lòng anh ta.
Mặt Tiêu Tử Lăng đỏ lên, quay đầu qua cả giận nói với Sở Chích Thiên đang đè ở trên người cậu: “Sở Chích Thiên, đầu của anh bị t*ng trùng chiếm đầy hết rồi có phải không? Chúng ta vào Tử Phủ, bọn Diệp Văn thì làm sao?” Bọn họ đi ra là để gác đêm, không phải là vào Tử Phủ trộm hoan.
Sở Chích Thiên cúi đầu ngậm lấy một bên vành tai trắng nõn êm dịu của Tiêu Tử Lăng, khẽ cắn cười nói: “Yên tâm, trăm mét xung quanh phòng nhỏ anh đã dùng kết giới không gian phong tỏa, chỉ cần có người đụng vào, anh nơi đây sẽ biết.”
Lời nói Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng câm nín. Hỗn đản này vì lên giường với cậu, cái gì cũng an bài xong hết rồi, cậu còn có thể nói gì? Xem ra ngày hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi, bất quá cũng tốt, bọn họ đều phải cần một kết thúc, tiếp tục dây dưa đối với hai bên đều không tốt. Nếu Sở Chích Thiên muốn thân thể cậu, cậu cho anh ta hưởng dụng là được rồi, sau đó đôi bên không thiếu nợ nhau.
Sở Chích Thiên cảm nhận được Tiêu Tử Lăng dần dần thả lỏng thân thể, biết cậu đã tiếp nhận sự an bài của anh. Một luồng bi thương khôn kể xông thẳng trong lòng anh, khiến cho anh nhịn không được oán hận cắn vành tai trong miệng, nghe thấy tiếng hô nhỏ trong miệng Tiêu Tử Lăng.
Chẳng lẽ em muốn kéo sạch quan hệ với anh như thế? Sở Chích Thiên dùng đầu lưỡi âu yếm vành tai bị anh cắn ra vết thương của Tiêu Tử Lăng, rũ mi mắt xuống, che đi sự bi thương sâu bên trong. Đã như vậy, để cho anh tận tình yêu em, để cho em biết loại bồi thường này với anh mà nói, vĩnh viễn không đủ, anh muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa. . .
Sở Chích Thiên lật thân thể Tiêu Tử Lăng lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một lọ nước, đột nhiên đầu lọ bị chặt đứt toàn bộ, Tiêu Tử Lăng ngẩn người, chẳng lẽ Sở Chích Thiên ‘lên giường’ còn có thứ gì cổ quái hay sao? Uống nước thấm giọng? Hay là? Chẳng lẽ còn muốn súc ruột?
Đang lúc Tiêu Tử Lăng miên man suy nghĩ, Sở Chích Thiên tưới cả lọ nước trong tay lên trên đầu mình, không đợi Tiêu Tử Lăng kinh hô đặt câu hỏi, trong tay Sở Chích Thiên lần nữa xuất hiện một lọ nước, mà lần này thì tưới lên trên mặt Tiêu Tử Lăng, thiếu chút nữa khiến cho Tiêu Tử Lăng không hề chuẩn bị bị sặc.
Tiêu Tử Lăng cảm thấy ngực chợt lạnh, thần trí bay ngoài trời rốt cục đã được tóm trở về một chút, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, quần áo nơi ngực cậu đã bị cởi ra, mà Sở Chích Thiên đang cởi ra dây lưng cậu, chậm rãi cởi quần ra cho cậu, quần trong màu đen gắt gao bao lấy hạ thân cậu, cùng với hai bắp đùi thon dài trắng nõn đang từng chút từng chút hiện ra ở trước mặt Sở Chích Thiên.
Tiêu Tử Lăng rõ ràng thấy ánh mắt của Sở Chích Thiên càng thêm ám trầm, yết hầu trượt mấy lượt, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng nuột nước bọt của Sở Chích Thiên. . . Tiêu Tử Lăng nheo mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, xem ra Sở Chích Thiên rất hài lòng thân thể cậu.
Bởi vì Thanh Tâm Thuật, bởi vì hấp thu chuyển hóa năng lượng thức ăn tu bổ, tố chất thân thể của Tiêu Tử Lăng đã không còn là loại thân thể phế tài lúc đầu nữa, sớm đã trở nên thập phần thông thấu, mềm mại dẻo dai, mỗi một cơ chế của nó đều ở trạng thái hoàn mỹ, điều này khiến cho mỗi một bộ phận thân thể cậu đều rất cân đối, khiến người ta nhìn rất thoải mái, không chỉ như thế, tu luyện dị năng cũng rất nhanh chóng, tuy rằng so không bằng Sở Chích Thiên được trời ưu ái, nhưng cũng không kém hơn nơi nào, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Tử Lăng có thể tiến vào lớp cao thủ đứng đầu.
Rất nhanh, Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên lột sạch sẽ, không còn một mảnh, mà Sở Chích Thiên cũng đã lột bản thân sạch trơn. Sở Chích Thiên chậm rãi cúi thân xuống, như quỳ lễ, bắt đầu hôn da thịt Tiêu Tử Lăng, từ trán, chóp mũi, môi đến cằm, anh chậm rãi đi xuống, hầu kết, cổ, xương quai xanh, lại đến hai hạt anh đào hồng nhuận khiến cho anh trông mà thèm.
Nụ hôn như hồ điệp của Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng gai ngứa vô cùng, cậu vô ý thức giãy dụa trốn tránh, lại bị thân thể cường tráng của Sở Chích Thiên vững vàng ngăn chặn, không thể động đậy chút nào, cậu cảm thấy mình tựa như mỹ thực trong chén, đang bị Sở Chích Thiên chậm rãi thưởng thức, sau cùng từng chút ăn sạch sành sanh.
Sở Chích Thiên trước tiên dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm liếm da thịt bốn phía anh đào, lại thủy chung không chịu yêu thương viên anh đào bởi vì Sở Chích Thiên liếm mà bắt đầu đứng thẳng lên kia, Sở Chích Thiên biết hai hạt anh đào nơi ngực là điểm mẫn cảm của Tiêu Tử Lăng, chỉ cần hút mút một chút, đã có thể khiến cho Tiêu Tử Lăng động tình không thôi, đây là kinh nghiệm anh có được khi mượn cơ hội huấn luyện lần đầu tiên, đương nhiên lần giải mị độc kia, tuy rằng không mở mắt, cũng có thể cảm nhận được điểm này.
Nhưng lần này, Sở Chích Thiên không muốn để cho Tiêu Tử Lăng thỏa mãn nhanh như vậy, anh muốn từng bước một để cho Tiêu Tử Lăng rơi vào điên cuồng, để cho cậu vĩnh viễn không quên được trận tình ái này, thậm chí triệt để mê trận thịnh yến này.