Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 276 : Giới thiệu? Một lần nữa làm quen một chút

Ngày đăng: 10:24 18/04/20


Tần Tiếu cố nén sự chấn kinh trong lòng, cuối cùng cũng ổn định tâm thần, gã nhìn về phía Sở Chích Thiên kinh nghi hỏi: “Vậy vị này chính là?” Thực lực tuyệt đối ngự trị trên mọi người, chẳng lẽ cũng là một trong bảy đại cao tầng.



Tiêu Tử Lăng cười nói: “Bảo tiêu của tôi, có phải rất không tồi hay không?”



Tần Tiếu tức cực, thế này rõ ràng chính là nói cho có lệ, nào có bảo tiêu thực lực mạnh như thế? Chẳng lẽ phong thuỷ của căn cứ Lăng Thiên bọn họ tốt như vậy, cao thủ tầng tầng lớp lớp?



Sở Chích Thiên chỉ trầm mặc, hiện tại là Tiểu Lăng nhà anh làm chủ, anh chỉ có thể nghe.



“Đội trưởng!” Hoắc Chinh Vũ khó nén kích động trong lòng, không ngờ đội trưởng nhà cậu ta thế mà là Ma Quân của căn cứ Lăng Thiên, đó là cường giả trong truyền thuyết a, không ngờ bọn cậu có một ngày được nhìn thấy, không chỉ như thế, còn thành một thành viên trong đội ngũ của Ma Quân.



Tiêu Tử Lăng khoát tay với bọn họ, tỏ ý bọn họ chờ lát nữa rồi nói, cậu đi đến trước mặt Tần Tiếu, tới gần gã nói: “Tôi muốn mang về toàn bộ người của Lăng Thiên, Tần thủ lĩnh ông sẽ không khiến cho tôi thất vọng chứ?”



Sắc mặt Tần Tiếu vừa xanh vừa trắng, hồi lâu mới cắn răng trả lời: “Một giờ sau sẽ đưa tới tiệm cơm Hữu Gian.” Món thiệt này gã nhất định phải nuốt vào, bằng không bị Ma Quân này náo loạn, chuyện liên minh sẽ thực sự một chút cơ hội cũng không còn. Tần Tiếu tin tưởng, muốn triệt để lưu lại một Ma Quân, sợ rằng bọn gã sẽ phải trả giá một nửa số người nơi đây, mà Ma Quân tuyệt không phải một mình, thực lực của người bị cậu ta nói là bảo tiêu kia tuyệt không dưới cậu ta. Còn một điều quan trọng nhất, những thủ lĩnh căn cứ tây bộ ở chỗ này không có khả năng nghe theo mệnh lệnh của gã đi vây giết những người đó, bọn họ càng có thể thờ ơ lạnh nhạt, xem bọn gã trai cò tranh chấp, cuối cùng làm ngư ông đắc lợi.



“Sảng khoái!” Tiêu Tử Lăng hài lòng vỗ vỗ vai Tần Tiếu, lúc này mới quay đầu nói với Sở Chích Thiên: “Chúng ta đi thôi, không thể quấy nhiễu tới việc lớn của Tần thủ lĩnh.”



“Vâng, đội trưởng!” Biểu hiện như một phó đội xứng chức của Sở Chích Thiên khiến cho mọi người ở đây kinh sợ nhìn Tiêu Tử Lăng. Có được một vị phụ tá khủng bố như thế, nghĩ chắc cậu ta làm đội trưởng hẳn sẽ càng khủng bố, hơn nữa thủ đoạn lãnh khốc máu tanh lúc đầu của Tiêu Tử Lăng, khiến người ta nhịn không được tâm sinh sợ hãi.



Tiêu Tử Lăng không biết tâm tư của những người ở hiện trường. Cậu gật đầu, liền nhấc bảo kiếm trong tay rời đi. Những người thức tỉnh của căn cứ Tần Lĩnh vây quanh cậu bên ngoài, thấy Tiêu Tử Lăng đi về phía bọn họ, liền cảm thấy một luồng áp lực vô hình đánh tới. Bước chân không tự chủ được lui nhanh ra sau, rất nhanh đã nhường ra một con đường rộng chừng ba mét.



Ánh mắt băng lãnh của Tiêu Tử Lăng nhìn quét qua, đường nhìn bức người khiến cho bọn họ không tự chủ được cúi đầu không dám nhìn nữa. Tiêu Tử Lăng duy trì mặt tê liệt, trong lòng lại âm thầm lau mồ hôi lạnh. Đối mặt nhiều người vây quanh như vậy, cậu vẫn rất có áp lực. Nhịn không được cảm thán mặt tê liệt của lão đại nhà mình quả nhiên rất hữu dụng, mình lấy dùng một chút quả nhiên chấn nhiếp được toàn trường. Tiêu Tử Lăng thực không muốn lúc rời đi còn phải đánh đi ra, vậy thực sự rất mệt, hơn nữa đều là người sống sót trong ngày diệt vong, nếu không cần thiết, cậu thực không muốn đại khai sát giới, chế tạo quá nhiều giết chóc.



Nói đến cùng cậu vẫn thích đi chém giết tang thi sinh vật biến dị hơn, đó mới là chiến trường của nhân loại, mà không phải giữa nhân loại với nhau, đấu mưu đấu kế, đôi bên tiêu hao.
Lôi Vân Chương lưu luyến nhìn thân ảnh của Du Hoa, rốt cục xoay đầu qua, anh nghiêm túc nói với Sở Chích Thiên: “Một lần nữa làm quen một chút đi, tôi biết anh khẳng định không kêu Phương Dật. Tôi kêu Lôi Vân Chương, là phó thủ lĩnh của căn cứ Kỳ Nguyên, bất quá tôi càng thích được xưng hô là vương phu của thủ lĩnh căn cứ Kỳ Nguyên.”



Sở Chích Thiên lạnh lùng liếc Lôi Vân Chương một cái, tuyệt không nói gì. Khi Lôi Vân Chương còn tưởng rằng Sở Chích Thiên sẽ không trả lời anh, liền thấy Sở Chích Thiên nhấc tay phải lên, ở trước mặt anh búng tay tách một cái, một đường sét màu tím nhạt đột nhiên xuất hiện từ giữa ngón tay anh ta. Ánh mắt Lôi Vân Chương đột ngột co rụt lại, thốt ra: “Là anh!”



Sau đó Lôi Vân Chương rất nhanh liền cười khùng khục rộ lên, bởi vì anh phát hiện thủ lĩnh Sở Chích Thiên của căn cứ Lăng Thiên lừng lẫy đại danh thế mà lăn lộn còn thảm hơn so với anh. Theo đuổi người yêu cũng ngốc như vậy, anh cao hứng hài lòng, vẻ mặt mười phần cười trên nỗi đau của người khác.



Thấy bộ biểu cảm ‘hóa ra anh đáng thương như thế’ của Lôi Vân Chương khiến cho Sở Chích Thiên rất phiền muộn, vì theo đuổi vợ, anh đều đã mất mặt tới tận căn cứ Kỳ Nguyên rồi, bất quá anh chỉ có thể cố chịu, ai biểu đó là sự thực, nếu không có sự khuyên giải của Du Hoa, có lẽ hiện tại quan hệ của anh với Tiêu Tử Lăng còn chưa được xác định, anh vẫn thân ở trong cảnh囧thiếp thân không rõ.



Tần Tiếu coi như là một người có chữ tín, rất nhanh tất cả mọi người phụ trách công tác mật thám ở căn cứ Tần Lĩnh lấy Vương An Long dẫn đầu đã trở về, Tiêu Tử Lăng thấy ngoại trừ một mình Vương An Long coi như sạch sẽ, những người khác đều có chút không xong, thậm chí có mấy người còn có vết thương bị dụng hình.



Tiêu Tử Lăng an ủi bọn họ: “Mọi người ở chỗ này một đêm nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Tần Lĩnh, quay về nhà của chúng ta.” Lời này khiến cho tất cả mọi người kích động lên. Chỉ có vẻ mặt Vương An Long trầm trọng, dường như còn đang suy nghĩ điều gì.



Lúc này tiệm cơm Hữu Gian không còn người ngoài nào khác, người thuộc về căn cứ Tần Lĩnh đều đã rời khỏi, bao gồm cả Du Hoa với Lôi Vân Chương, bọn họ biết có lẽ Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên muốn xử lý một số chuyện bí mật, đó không phải là điều những người ngoài như bọn họ có thể biết được. Dù sao mật thám của căn cứ bị bắt trọn ổ, không cần nghĩ cũng biết bên trong có phản đồ, chẳng qua không biết là ai mà thôi.



Tiệm cơm đã sớm treo bảng tạm dừng làm việc, tất cả mọi người ngồi trên chỗ ngồi, chờ đợi câu hỏi của bọn Tiêu Tử Lăng. Lúc này, một tiểu tử hàm hậu ngốc ngếch xuất hiện từ trong phòng bếp, sờ ót bối rối hỏi: “Hử? Các người là khách sao? Vì sao nhân viên phục vụ đều không có mặt? Thế này là chuyện gì?”



Vương An Long nhìn nhìn người khờ ngốc kia, cau mày, trong mắt hiện lên một vẻ cảnh giác, bất quá hắn không nói gì thêm, dù sao hiện tại thủ lĩnh nơi đây là Tiêu Tử Lăng, hết thảy chờ Tiêu Tử Lăng lên tiếng. Ngược lại phó đội Tề Long bên cạnh hắn sắc mặt không vui, lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Thế nào đi vào tiệm cơm Hữu Gian của chúng tôi?”



Tiểu tử ngốc kia như là bị kinh hách, vẻ mặt kinh sợ lắp bắp nói: “Tôi, tôi chỉ là tới, tới nơi này làm chút việc lặt vặt.” Sau đó nghĩ tới điều gì, nhanh chóng bổ sung, “Chỉ cần cho tôi ăn cơm no là được rồi.”



Tề Long vẫn hoài nghi đầy mặt, khi còn muốn nói gì nữa, Tiêu Tử Lăng bên kia nhàn nhạt nói: “Người này không có vấn đề gì, Tề phó đội không cần lo lắng anh ta. Nhị Ngốc, còn không quay về nhà bếp nấu chút đồ ăn ngon cho những anh em này? Nhất định phải bảo chứng mỗi người đều có một phần cơm nước ăn.”