Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 280 : Kiếp trước kiếp này 2

Ngày đăng: 10:24 18/04/20


Sở Chích Thiên không phải không muốn ở lại bên cạnh Tiêu Tử Lăng, đáng tiếc quy tắc thời không không cho phép anh ở lại nơi này. Nếu như anh không vào đường hầm thời không, đường hầm cũng sẽ cưỡng chế hút Sở Chích Thiên vào, lúc đó sẽ không còn là việc Sở Chích Thiên có thể khống chế được nữa.



Sở Chích Thiên cho rằng mình có thể trở lại khởi điểm mà anh mở ra đường hầm thời không, đáng tiếc vừa trở lại đường hầm thời không, Sở Chích Thiên biết anh đã nghĩ quá tốt rồi, thân thể khi đến đã chịu đựng sự phản phệ của năng lực thời không, khi về không chịu nổi được sự áp bách của luồng năng lượng đó nữa.



Lần này năng lượng phản phệ khiến cho thân thể Sở Chích Thiên bắt đầu nứt toác, trên người điên cuồng bắn ra vô số máu tươi, trong miệng tuôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, mà thần trí của anh lại bắt đầu trở nên mơ hồ.



Lần này, thực sự phải chết sao? Cũng tốt, dù sao Tiểu Lăng đã được đưa về trước ngày diệt vong an toàn, tin tưởng có ký ức mười năm ngày diệt vong của anh sẽ thoát ly khỏi quỹ tích nhân sinh vốn có, nếu như sự ám chỉ của mình không xảy ra vấn đề, khẳng định Tiểu Lăng sẽ tìm đến mình trước đây, mà mình trước đây hẳn sẽ bảo vệ tốt Tiểu Lăng.



Kỳ thực, sứ mệnh của bản thân đã hoàn thành, tồn tại đã là dư thừa!



Sở Chích Thiên cảm giác được dường như máu của bản thân sắp chảy hết trong thông đạo này, mà thân thể anh bắt đầu tan vỡ, lúc này, đầu cùng đường hầm, anh tựa hồ nghe thấy Trần Cảnh Văn bi thiết: “Sở ca, anh phải kiên trì, nhất định phải trở về a!!!”



Kiên trì? Đã không còn lý do để cho anh kiên trì nữa. . . Sở Chích Thiên rốt cục nhắm hai mắt lại, chờ đợi hồn phi phách tán giáng lâm.



Đường hầm thời không mất đi dị năng không gian của Sở Chích Thiên duy trì, bảo trì không được sự ổn định nữa, một luồng năng lượng đáng sợ nổ tung trong thời không. Đường hầm thời không trực tiếp bị nổ hủy, không chỉ như thế, lực trùng kích của vụ nổ trùng kích mỗi một tiết điểm thời gian của thời không, đương nhiên tiết điểm thời gian của thời không không phải dễ phá tan như vậy, thế nhưng bởi vì luồng lực lượng đó quá mức khổng lồ, cuối cùng có mấy tiết điểm bị đánh thủng, lần lượt xuất hiện một khe nứt.



Mấy tiết điểm đó là ngàn năm sau, năm trăm năm sau, hai mươi năm sau, cùng với một lỗ đen nhỏ thần bí khó lường nối tiếp với địa phương không biết tên. Mà trong lỗ đen nhỏ, một vật chất ngoại lai cực nhỏ bé lặng yên rơi xuống trên địa cầu.



Vì vậy, một người thanh niên nào đó trên địa cầu đột nhiên thu được hệ thống trò chơi không biết rơi xuống từ tinh hệ nào, vẽ lên dã tâm tranh bá thiên hạ của hắn. Một nữ nhân tham sống sợ chết dùng thân thể tìm kiếm cơ hội sinh tồn trong hai mươi năm ở ngày diệt vong, lại bởi vì khe nứt tiết điểm bất ngờ xuất hiện này nên đã được mang về trước ngày diệt vong, cô sống lại. Mà khe nứt năm trăm năm thì lại thôn phệ vào một linh hồn nào đó muốn xuyên về ngày diệt vong, đưa nó về ngày diệt vong, bám trên người nữ nhân nào đó.



Quy tắc thời không là công bình, Sở Chích Thiên vọng tưởng nghịch thiên sửa mệnh. Quy tắc tự nhiên sẽ dành cho sự tu chỉnh, hoặc là dành cho sự đau khổ, vì vậy thế giới Tiêu Tử Lăng sống lại, xuất hiện các loại lỗ thủng bởi vì hành vi nghịch thiên của Sở Chích Thiên.



Lúc này, thời không ngàn năm sau, trong tiếng sấm ánh chớp, dưới cơn mưa to, bầu trời nơi cánh đồng bát ngát nào đó, tự dưng lộ ra một lỗ hổng màu đen. Ngay sau đó một vật thể bất minh đột nhiên rơi xuống từ nơi đó, hung hăng nện xuống mặt đất.



Mà một màn này, bị người nào đó bởi vì thí nghiệm thất bại mà đi ra bão xe giải buồn thấy được, hắn vội vã thao túng ô tô trôi nổi trong tay, bay về phía địa phương quỷ dị đó.



.



Sở Chích Thiên khôi phục thần trí, còn chưa mở mắt, đã cảm thấy toàn thân đau đớn. Anh tán phát ra tinh thần lực, phát hiện bản thân đang nằm trong một gian phòng hoàn toàn phong bế, không có cửa sổ tồn tại, tường bốn phía hết thảy đều là màu trắng, ngoại trừ vật trang trí bằng gỗ màu đen rải rác trên vách tường. Mà trong phòng vật gì cũng không có, chỉ có chiếc giường dưới thân anh.



Mà trên người anh đã được băng bó, anh còn có thể cảm nhận được một chút sự mát rượi của thuốc trên người, điều này khiến cho anh dễ chịu hơn rất nhiều, nhìn tình hình thì anh hẳn là được cứu, bất quá, đối phương giam anh tại loại địa phương hoàn toàn phong bế này, phỏng đoán không có nhiều ý tốt đối với anh, có lẽ đã biết anh là ai, cho nên muốn dùng anh đổi chút lợi ích nào đó với Cảnh Văn?


Tiêu Tử Lăng chịu thiệt đương nhiên muốn được bồi thường lại, vì vậy thành thật không khách khí ăn sạch uống sạch đồ Sở Chích Thiên làm, không chừa lại một chút cho Sở Chích Thiên, hừ, có thể bỏ đói lão đại nhà mình một bữa cũng tốt. Oán niệm trong lòng Tiêu Tử Lăng sống lại.



Sở Chích Thiên thấy vậy một chút ý kiến cũng không có, chỉ cần Tiểu Lăng nhà mình cao hứng, tâm tình anh liền sung sướng, hơn nữa, Tiểu Lăng chịu ăn đồ anh làm, không phải đại biểu Tiểu Lăng nhà anh đã tha thứ anh sao?



Trên thực tế, cục tức này Tiêu Tử Lăng tuyệt không hề nuốt xuống. Cậu rốt cục khôi phục thể lực thừa lúc Sở Chích Thiên không chú ý, lấy ra một quyển ghi chép cậu cất giấu đã lâu từ trong Tử Phủ, bên trên ghi đầy ngôn hành cử chỉ của Sở Chích Thiên từ khi khai sáng căn cứ Lăng Thiên đến bây giờ, đương nhiên khi tâm tình Tiêu Tử Lăng tốt, sẽ viết chút lời hay, khi tâm tình Tiêu Tử Lăng không tốt, cậu sẽ thêm mắm dặm muối điền vào những hành vi ngựa giống kiếp trước của Sở Chích Thiên.



Mà lúc này đây, cậu quả quyết viết lên tin tức đường nhỏ nghe được từ kiếp trước: ‘Vì chinh phục toàn bộ bắc bộ, đạt được thống nhất, Sở Chích Thiên xuất hết thủ đoạn. Thông gia là một loại thủ đoạn đơn giản nhanh chóng lại có hiệu quả, là cách làm nhất quán của Sở Chích Thiên, mà lần này anh ta lại cưới ba đại công chúa của Trầm Thành, Băng Thành, Ngân Thành, thêm vào cho hậu cung của anh ta ba giai lệ nữa, hưởng hết diễm phúc.’ (Nếu là sự thực thì tốt rồi, cậu sẽ không thiếu chút nữa chết ở trên giường. Sở Chích Thiên bị dục vọng khống chế quá đáng sợ. . . Tiêu Tử Lăng nghĩ tới đây, thân mình nhỏ nhắn đột ngột run rẩy, hận không thể thêm vào trong văn một số nữ nhân nữa.)



‘Nếu nói chân ái trong vô số nữ nhân của Sở Chích Thiên là ai? Nghĩ chắc đáp án duy nhất là Giang Khinh Ngữ đã thành công thăng nhiệm thành bộ trưởng hậu cần thực quyền của căn cứ Lăng Thiên từ trên giường anh ta. Trên thực tế, anh ta đối với Giang Khinh Ngữ đích xác không giống với người thường.’ (Đều tự mình suy nghĩ giết chết cô ta thế nào, đương nhiên không giống với người thường.)



Bất quá không bao lâu sau, bản ghi chép này bị Sở Chích Thiên phát hiện. Nguyên nhân là ngày nào đó Tiêu Tử Lăng ở trong phòng làm việc của mình, lại bắt đầu kết hợp tin tức đường nhỏ kiếp trước của Sở Chích Thiên, bắt đầu ghi chép lại. Phát tiết sự bất mãn khi mình lần nữa bị lăn qua lăn lại, lại không ngờ Sở Chích Thiên sẽ lặng yên tới, có lẽ bởi vì viết quá vui sướng cũng quá hả giận, Tiêu Tử Lăng căn bản không nhận thấy được đại Boss đến, vì vậy, bi kịch xảy ra.



Tiêu Tử Lăng trực tiếp bị Sở Chích Thiên áp tải vào Tử Phủ hung hăng trừng phạt một trận, liên tục một tuần không để cho cậu xuống giường lớn bạch ngọc. Mà bản ghi chép còn chưa viết xong kia thì cô linh linh bị vứt trên bàn công tác của Tiêu Tử Lăng.



Mà lúc này, Sở Tiểu Thất hoàn thành xong hai vạn lần vung kiếm của mình, đi tới chỗ của Tiêu Tử Lăng báo cáo, lại phát hiện Tiêu Tử Lăng hẳn phải ở trong phòng làm việc lại không thấy, nó vốn muốn rời đi, không cẩn thận thấy được bản ghi chép bị bỏ quên kia.



Hiếm thấy được một lần hiếu kỳ, để cho nó lật xem bản ghi chép đó một lần, rất nhanh, trên mặt Tiểu Thất bắt đầu đủ mọi màu sắc, bởi vì nó bi ai phát hiện, lịch sử mà mình vốn cho rằng đều là giả, nó đã bị lừa. Mợ nó, cái gọi là văn hiến trân quý ghi chép lịch sử chân thực được học giả lịch sử sùng kính mà ngàn năm sau nó thấy, thế mà là sản phẩm được Tiêu Tử Lăng tạo ra trong lúc buồn chán, bút tích kia nó đã xem qua vô số lần trên bức ảnh trên mạng trong tương lai, quen thuộc đến mức khiến cho nó muốn quên cũng không quên được.



Tiểu Thất không ngờ đáp án mà nó vẫn luôn muốn tìm ở nơi đây, sở dĩ trên lịch sử không có Tiêu Tử Lăng, đó là bởi vì chứng cứ mà bọn họ thâm tín căn bản là bản chép tay không có tính lịch sử chân thực nào, đó chỉ là một trò chơi của Tiêu Tử Lăng mà thôi.



Tiểu Thất trong sự phiền muộn thiếu chút nữa đã trực tiếp bóp nát bản ghi chép đó, bất quá may mắn nó rất nhanh tỉnh táo lại. Nó đột nhiên cười trầm rộ lên, khóe miệng lộ ra một vẻ âm trầm cùng lạnh lẽo, nếu như bị người khác thấy, khẳng định trái tim nhỏ sẽ bị dọa đến kinh hoàng, vì cái răng tiểu thái tử của căn cứ nhà mình sẽ lộ ra bộ biểu cảm khiến người ta kinh hoảng đó chứ.



Tiểu Thất suy nghĩ, nếu nó đều đã bị lừa, người khác thế nào có thể tránh được chứ, không bằng tất cả mọi người cùng bị lừa đi. Tiểu Thất nghĩ như thế, tâm tình tốt hơn nhiều, giữa trán lại bắt đầu đắc ý lên, bởi vì, trong những người bị lừa chỉ có nó biết chân tướng không phải sao?



Tiểu Thất quyết định dựa theo phương pháp sáng tác của Tiêu Tử Lăng viết tiếp. . . Cứ như vậy, cái gọi là người ghi chép thứ hai cứ như vậy xuất hiện. Đến mãi sau này, người viết của bản ghi chép này đổi thành Sở Tiểu Thất, vì vậy cuộc đời hậu cung ngựa giống hương diễm, thần kỳ, khiến người ta hâm mộ của Sở Chích Thiên cứ như vậy triển khai, hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người trong tương lai bị thời gian ẩn tàng lịch sử chân thực.



Nói thật, Tiểu Thất làm như vậy là có nguyên nhân, đối với chuyện Sở Chích Thiên mọi lúc mọi nơi chiếm lấy Tiêu Tử Lăng, Tiểu Thất kỳ thực rất có ý kiến, Tiểu Thất cho rằng phần thời gian thuộc về nó, đã bị Sở Chích Thiên vô tình tước đoạt, vì vậy Tiểu Thất rất tức giận.



Bất quá, Tiểu Thất lại không biết làm thế nào đối với việc này, bởi vì thực lực của Sở Chích Thiên quá mạnh, Tiểu Thất không có cách nào phản kháng, nó không có năng lực đoạt lại phần thời gian tiếp xúc với Tiêu Tử Lăng thuộc về nó. Bất quá điều này không có nghĩa là Tiểu Thất từ bỏ trả thù. Mà hiện tại, Tiểu Thất rốt cục đã tìm được cơ hội trả thù Sở Chích Thiên -- Triệt để bôi đen Sở Chích Thiên đi!



Vì vậy, cái gọi là lịch sử, chính là như thế mà có.