Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 41 : Đêm nay, theo tôi đi một chỗ

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Tiêu Tử Lăng rốt cục kết thúc tu luyện, mắt phải từ một giờ trước đã tới một điểm giới hạn năng lượng, đáng tiếc tinh hạch cấp 0 không được đắc lực, cậu hấp thu sạch toàn bộ hơn ba mươi miếng tinh hạch còn lại, cũng không có biện pháp đánh vỡ tầng lá chắn đó, chỉ gia tăng cho luồng năng lượng đó được một chút mà thôi.



Trong lòng thở dài nhẹ một hơi, biết lần này không có khả năng thành công. Mắt phải này, không có cơ hội tốt thì sẽ không dễ dàng đánh vỡ được như vậy.



Tiếc nuối mở mắt, Tiêu Tử Lăng còn chưa lấy lại tinh thần, trong ánh trăng u u, một khuôn mặt lạnh đáng sợ rồi lại quen thuộc đột nhiên ánh vào trong mắt, nhất thời khiến cho cậu kinh sợ vạn phần.



“Sở ca, anh. . . thế nào ở chỗ này?” Vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, Tiêu Tử Lăng hoảng hồn chưa định hỏi.



Kính nhờ, cho dù là đại ca cũng không thể tùy tùy tiện tiện vào phòng của đàn em chứ, còn có quyền tư ẩn hay hông.



“Cửa phòng không đóng!” Một câu nói đơn giản sáng tỏ của Sở Chích Thiên đã vứt trách nhiệm cho Tiêu Tử Lăng.



Cửa phòng không đóng, có thể tùy tiện vào sao? Đây là quy định chi mô? Tiêu Tử Lăng nôn máng phát tiết vô số trong lòng, trên mặt lại nở ra một mạt nụ cười ngượng ngùng, sờ sờ ót mình, một bộ dáng ngượng ngùng: “Ha ha, đại khái em đã quên.”



“Pạch” một cái, cái trán bị búng một cái.



Tiêu Tử Lăng theo tính phản xạ che lại trán, ai oán nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên, hét lớn: “Đau! Sở ca, anh làm gì búng em?”



Thu hồi ngón tay của mình, Sở Chích Thiên cười lạnh một tiếng: “Còn cười được, nếu tôi là kẻ địch, cậu đã sớm chết một vạn lần.”



Tiêu Tử Lăng dùng sức day day cái trán bị búng đau, không phục phản bác: “Đây không phải đại bản doanh sao, còn có, nếu như Sở ca là kẻ địch, cho dù em có khóa, cũng sẽ chết chín nghìn chín trăm chín mươi chín lần, không kém một lần này đâu.”



Sở Chích Thiên nghe vậy thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười, tên nhóc này thực rất biết nguỵ biện. Bất quá loại tính cách sơ suất này nhất định phải cải chính, phải biết rằng mạt thế này, không thể có một chút thư giãn, bằng không sẽ trả giá bằng cả sinh mệnh.




Pạch, lại là một cái búng tay.



Tiêu Tử Lăng lần nữa che lại trán, không phục nói: “Sở ca, làm gì lại búng em.”



“Ban nãy là ánh mắt gì?” Sở Chích Thiên tàn bạo nói, tên nhóc này vậy mà hoài nghi anh có ham mê bất lương, thực sự là thiếu ăn đòn mà.



“Không có, không có!” Dưới cường quyền chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Tiêu Tử Lăng nào dám biện bạch, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, vẻ mặt vô tội tỏ vẻ bản thân cái gì cũng chưa từng nghĩ.



“Kêu cậu theo tôi đi trung tâm phân phối hậu cần một lần, kho hàng quá nhiều, cần thiết Linh Nhãn của cậu phân biệt hàng hóa bên trong, chúng ta không có thời gian thanh lý từng cái. . . Hơn nữa, tôi không muốn tiện nghi cho người khác.” Sở Chích Thiên vẫn giải thích, anh rất coi trọng hình tượng của anh ở trong lòng Tiêu Tử Lăng, hình tượng đại ca vĩ ngạn tuyệt đối không thể để cho Tiêu Tử Lăng hiểu sai.



Tiêu Tử Lăng hiểu rõ, bất quá vấn đề mới lại tới nữa: “Chúng ta đi thế nào a.”



Nếu chỉ có hai người cậu với Sở Chích Thiên, cậu không có dị năng thế nào đến được trung tâm phân phối hậu cần? Phải biết rằng buổi tối là thế giới của tang thi, nó khiến cho năng lực của tang thi gia tăng trên ba thành, mà người thức tỉnh thì yếu đi ba phần.



“Buổi tối tôi sẽ tìm cậu, cậu chờ ở trong phòng, không nên khóa cửa.” Sở Chích Thiên bàn giao câu nói này xong chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì lại quay đầu nói với Tiêu Tử Lăng, “Đúng rồi, đã đến giờ ăn cơm chiều, cậu tốt nhất ăn nhiều một chút, đêm nay tương đối hao thể lực.”



Ách! Tiêu Tử Lăng hắc tuyến đầy đầu, thế nào nghe lời này lại giống như đối thoại của tình nhân lén hẹn hò thế nhể. . . Nỗ lực dứt bỏ chút không được tự nhiên trong lòng, Tiêu Tử Lăng gật gật đầu biểu thị hiểu rõ, Sở Chích Thiên lúc này mới yên tâm rời đi.



Tiêu Tử Lăng đóng cửa lại, cậu ngồi ở trên giường bắt đầu hồi tưởng lại đoạn lời nói ban nãy của Sở Chích Thiên. Ý tứ trong lời nói của Sở Chích Thiên rõ ràng là lần hành động này chỉ có cậu với Sở Chích Thiên, nói cách khác lần hành động này là hành vi lén lút của Sở Chích Thiên, có thể ngay cả Trần Cảnh Văn cũng không biết, bằng không sẽ không kêu cậu chờ ở trong phòng, lén lút lại đây. . . Ách? Lời này có chút nghĩa khác, hẳn là lặng lẽ ẩn nấp lại đây. Đây rõ ràng là vì tránh né tầm mắt của mọi người, chế tạo cảm giác sai rằng hai người đều nghỉ ngơi ở trong phòng của mỗi người.



Thoạt nhìn Sở Chích Thiên cũng có bí mật không thể nói. . .