Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 57 : Thu lưu, một đại gia đình cẩu cẩu

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Lời này của Sở Chích Thiên là đang khoe khoang sáng loáng loáng a! Tiêu Tử Lăng khinh bỉ liếc anh ta một cái, mọi người tại hiện trường cũng chỉ có một mình Sở Chích Thiên có thể miễn dịch, còn lại đều trúng chiêu.



Lúc này, Trần Cảnh Văn Đới Hồng Phi đã đi tới, dây trường xuân biến dị cấp bốn rốt cục cũng bị trảm thủ, trong lòng hai người đều vui mừng.



Đới Hồng Phi thấy tinh hạch màu xanh rêu trong tay Sở Chích Thiên, hiếu kỳ hỏi: “Sở đội trưởng, đây là tinh hạch của dây trường xuân biến dị cấp bốn kia?”



Sở Chích Thiên đưa tay chuyển đưa qua: “Đúng vậy.”



Đới Hồng Phi cẩn thận tiếp nhận, thận trọng lật xem ở trong lòng bàn tay, tán thưởng nói: “Quả nhiên là tinh hạch cấp bốn, bất kể màu sắc hay là năng lượng ẩn chứa đều thuần túy hơn rất nhiều, cũng lớn hơn rất nhiều so với cấp hai.” Đới Hồng Phi từng thu hoạch qua tinh hạch của tang thi cấp hai, so sánh với tinh hạch cấp bốn này, năng lượng đó ngay cả phân nửa cũng chưa đến, hơn nữa còn có không hề ít tạp chất.



Trần Cảnh Văn tiếp nhận tinh hạch Đới Hồng Phi chuyển tới, niết ở trong tay cảm thụ năng lượng một chút: “Ừm, để xông cấp là một lựa chọn rất tốt, năng lượng không cuồng bạo như của tang thi.” Nói xong đem trả tinh hạch lại cho Sở Chích Thiên.



Sở Chích Thiên tiếp nhận trực tiếp vứt vào túi của mình, khiến cho Tiêu Tử Lăng vẫn luôn lo lắng chờ đợi chuẩn bị thưởng thức bên cạnh phiền muộn không thôi: Lão đại, anh thế nào quên còn có em chửa có xem đây. . .



“Tuy rằng đã giải quyết dây trường xuân biến dị, bất quá chỉ sợ bên trong đó cũng không đơn giản.” Lực chú ý của Sở Chích Thiên đã tập trung tới trong nhà, tinh thần lực anh cường đại đã cảm thụ được bên trong có hai khí tức có thực lực gần kề anh.



Tiêu Tử Lăng trước khi Trần Cảnh Văn Đới Hồng Phi tới gần đã đóng Linh Nhãn đương nhiên hiểu rõ bên trong là cái gì, chẳng qua khi chiến đấu với dây trường xuân cấp bốn, thứ bên trong vẫn luôn bàng quan không tương trợ, cậu cũng liền để qua một bên, chỉ cẩn thận phòng bị.



Trần Cảnh Văn đương nhiên cũng cảm thụ được: “Chỉ sợ cũng là mấy thứ lưu lại dấu răng gặm trên người ba đội viên kia đi, làm sao giờ?” Lời này của Trần Cảnh Văn không phải hỏi thăm vấn đề ứng đối sinh vật bên trong thế nào, mà là hỏi thăm trạng thái trước mắt của Sở Chích Thiên, có thể tiếp tục chiến đấu hay không? Hay là lui lại?



“Thanh lý đi!” Tuy rằng hệ lôi điện của Sở Chích Thiên tiêu hao tương đối nhiều, nhưng tuyệt không giảm thiểu bao nhiêu chiến lực, hơn nữa khí tức bên trong chỉ mới tới cấp ba, anh với Trần Cảnh Văn hẳn có thể ứng phó được.



“Hồng Phi lần này không tiến công, bảo vệ tốt bản thân!” Sở Chích Thiên quan tâm một câu, ban nãy Đới Hồng Phi vừa tới gần, anh đã biết anh ta bị thương không nhẹ, vì vậy hiện tại phân phó một câu.



“Tiểu Lăng, trốn một bên trước!” Được rồi, tên nhóc Tiêu Tử Lăng này luôn khiến cho Sở Chích Thiên lo lắng, tuy rằng có Linh Nhãn, nhưng dị năng tốc độ chưa khôi phục cậu thật đúng là không có thực lực gì để ứng phó chiến đấu kế tiếp.


Trần Cảnh Văn bất đắc dĩ, tâm phòng bị cũng quá nặng đi, tới gần cũng không cho phép.



Tiêu Tử Lăng bên cạnh mang tính thăm dò sờ về phía con chó con phóng băng tiễn đó, lại phát hiện chó con chỉ dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cậu, tuyệt không chống cự sự tiếp cận của cậu.



Tiêu Tử Lăng không dám dùng lực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, chó con vẻ mặt hưởng thụ hơi híp mắt, thực sự là càng đáng yêu hơn.



Trần Cảnh Văn lần nữa tâm động, đưa tay vừa định tới gần, chó con vốn hưởng thụ đột nhiên giương lớn mắt, há mồm lại quăng một đạo băng tiễn, dường như cực kỳ bất mãn đối với sự tới gần của Trần Cảnh Văn.



Trần Cảnh Văn bi ai, vì sao có thể tiếp thu Tiêu Tử Lăng mà không thể tiếp thu anh chứ? Chẳng lẽ khuôn mặt đó vô hại như vậy?



Anh chưa từ bỏ ý định chuyển biến phương hướng, tiến công về phía mấy chó con khác, dẫn tới mấy chó con khác gà bay chó sủa một mảnh rối ren, nhóm chó con muốn tránh cũng không được bắt đầu nóng nảy sủa điên cuồng, dường như chúng nó cũng thập phần không thích sự tới gần của anh.



Đới Hồng Phi vốn là quân nhân cũng rất thích loại động vật cẩu này, thấy con chó con vẻ mặt hưởng thụ trong tay Tiêu Tử Lăng, lại thấy nhóm chó con vì Trần Cảnh Văn đến mà hoảng loạn một đoàn, anh cũng nhịn không được nữa. Anh thoáng tới gần, liền sờ về phía một con chó con trong đó.



Con chó con đó như được cứu vớt, trực tiếp chui vào trong tay anh, Đới Hồng Phi cẩn thận nâng lên, vuốt ve đầu chó con, chó con lười biếng tựa lên lòng bàn tay anh, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi thân mật liếm ngón tay anh.



“Ha ha, nó thích tôi!” Đới Hồng Phi bị chó con trong tay làm cho manh ngã, vẻ mặt cười ngu nói với Sở Chích Thiên.



Đám người trước mắt này, bởi vì sự xuất hiện của chó con, chỉ số thông minh toàn bộ bị giảm xuống số âm. Trần Cảnh Văn hiện tại một lòng muốn thu được niềm vui của mấy con chó con kia, không chịu hết hy vọng tiếp tục trêu chọc chúng nó, Đới Hồng Phi với Tiêu Tử Lăng mỗi người nâng một con chó nhỏ vẻ mặt say sưa vuốt ve, làm sao còn nghĩ đến làm chuyện khác nữa.



Sở Chích Thiên cảm thấy tiền đồ vô lượng, nhịn không được liếc nhìn hai con chó lớn trước mắt, suy nghĩ thu lưu chúng nó có phải thực sự thỏa đáng hay không.



Dường như nhìn ra được sự không thích của Sở Chích Thiên, hai con chó lớn lần nữa thân mật tựa lên trên đùi Sở Chích Thiên, bắt đầu lấy lòng.



Ừm, biểu tình này rất có hương vị của Tiêu Tử Lăng. Trong lòng Sở Chích Thiên nghĩ như thế.