Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 92 : Rời thành, người quen
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Trong một tuần sau đó, một đoàn xe khổng lồ đi ra từ Thân Thành.
Có một số người may mắn còn sống sót trong thi triều đều thấy đoàn xe này đang đả thông đường đi ra khỏi thành, nhanh chóng lái xe theo phía sau, bọn họ biết đây là cơ hội sống trốn ra khỏi Thân Thành của bọn họ, bọn họ chỉ khẩn cầu đoàn xe phía trước không nên xua đuổi bọn họ.
Đối mặt loại tình huống này, thái độ của tam đại đầu sỏ là bỏ mặc, dù sao dọc đường vẫn phải xông giết qua, phía sau có đuôi đi theo hay không cũng không ảnh hưởng tốc độ với kế hoạch của bọn họ. Đã như vậy, thuận tiện dẫn bọn họ một đoạn đường cũng không trở ngại, dù sao đều là nhân loại may mắn còn tồn tại, có thể giúp một phen thì là một phen.
Bởi vì sự không để ý với sự bỏ mặc của đoàn xe, khiến cho xe theo bọn họ càng ngày càng nhiều, gần như hết thảy người còn sống của Thân Thành đều đang hành động, tranh thủ thừa cơ hội tốt này thoát khỏi tòa thành chết này.
Trong đoàn xe khổng lồ này, trong một hàng xe buýt, trong chiếc xe nào đó, vậy mà có mấy khuôn mặt quen thuộc đang ở trong đó, bọn họ chính là nhóm Lý Dũng Quân lúc ban đầu mạt thế từng cùng Tiêu Tử Lăng tổ đội đi siêu thị thu thập thực phẩm.
Lúc này bọn họ đang thương lượng vấn đề đi nơi nào, Sở Chích Thiên ngay từ đầu đã công bố mục đích chuyến này của anh là bắc thượng, không muốn đi theo có thể đưa bọn họ đến căn cứ Nam Đô. Phần lớn mọi người lựa chọn đi căn cứ Nam Đô, dù sao tương đối gần, hơn nữa là căn cứ mà quân đội thành lập khẳng định sẽ có bảo đảm, mà bắc thượng, Sở Chích Thiên căn bản không hề công bố mục tiêu, đi nơi nào là một điều bí ẩn, điều này khiến cho phần lớn mọi người lùi bước.
Lý Dũng Quân tuyệt không mở miệng nói, chỉ kiên trì nghe ý kiến của mấy người khác.
Thái độ của Quý Cường Phong rất kiên quyết, ông ta muốn đi căn cứ Nam Đô, lộ trình bắc thượng thực sự quá xa xôi. Hơn nữa không biết muốn đi làm gì, vẫn là tới căn cứ Nam Đô ổn định hơn.
Đương nhiên loại hiện tượng này cũng khiến cho Giang Khinh Ngữ thời khắc chú ý bọn họ tức giận đến gần chết, hừng đông mỗi ngày đều thấy Tiêu Tử Lăng mắt buồn ngủ mông lung quay về gian phòng của cậu, thậm chí có một ngày đồng thời ra khỏi cửa với Sở Chích Thiên, điều này làm cho cô ta đố kị sắp phát cuồng. Đáng tiếc đại di chuyển đã tới, không đợi Giang Khinh Ngữ có điều hành động, liền trực tiếp bị gọi trở về tổ hậu cần cùng thối lui, khiến cho Sở Chích Thiên quên nhắc nhở Trần Cảnh Văn chuyện tổ công kiên cự tuyệt Giang Khinh Ngữ, sinh uổng phí một phen phong ba.
Nguyên nhân chính là vì như thế, sáng sớm ngày hôm nay sau phòng xe cao cấp chuyên dụng của tổ công kiên, Tiêu Tử Lăng liền không khách khí chiếm lấy giường lớn nghỉ ngơi của lão đại cậu, hung hăng ngủ bù một giấc.
May mắn mấy người khác của tổ công kiên đều ở đầu xe, tuyệt không thấy một màn như vậy, bằng không khẳng định tròng mắt sẽ rơi xuống đầy đất, là bị kinh rớt, bọn họ không có biện pháp tưởng tượng có người có thể làm càn như thế ở trước mặt Sở Chích Thiên băng lãnh khí phách.
Sở Chích Thiên buồn cười nhìn Tiêu Tử Lăng ngủ đĩnh đạc, biết đây là sự trả thù của cậu. Cường độ làm việc của mấy buổi tối nay đích xác rất lớn, may mắn anh không lấy ra vô số rương đóng gói cỡ lớn chiếm cứ hơn phân nửa không gian, bằng không khẳng định Tiêu Tử Lăng sẽ bãi công, trực tiếp chạy trốn.
Sau khi trải qua sự chỉnh lý của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên phát hiện lấy đồ thuận tiện hơn nhiều, Tiêu Tử Lăng chia hết thảy đồ làm mấy loại lớn dựa theo phương thức sử dụng. Cho nên muốn lấy cái gì, chỉ cần tìm một khu vực nào đó là được, mà không phải tìm kiếm toàn không gian, thực sự là bớt lo dùng ít sức hơn rất nhiều.
Sở Chích Thiên được lợi ích thực tế cũng bỏ mặc hành vi của Tiêu Tử Lăng, anh bắt đầu tìm kiếm đồ trong những loại thức ăn lớn từ trong không gian, vì vậy trên bàn trà trước sô pha có thêm một vài thứ.
Hồng trà? Trà xanh? Đều lấy một chút ra cho Tiểu Lăng nhuận nhuận cổ họng. Đồ ăn vặt? Tuổi nhỏ chắc hẳn thích ăn đi, đơn giản lấy nhiều thêm vài loại cho Tiểu Lăng giải thèm. Hửm? Vậy mà còn có kem ly? Lúc nào thu? Mặc kệ, cũng lấy ra một chút, xem như là phần thưởng thêm vào cho Tiểu Lăng. . . Anh lặng lẽ nhét tủ lạnh trong phòng xe vốn chỉ có hai bình trà lạnh đến đầy tràn, xem như là một chút kinh hỉ nho nhỏ cho Tiêu Tử Lăng, thưởng cho biểu hiện vượt trội của cậu trong khoảng thời gian này.