Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 95 : Ai dám! Chém tứ chi của thành viên tổ công kiên?
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Từ sau khi Tần Thượng Phong rời đi, trong lòng Lý Dũng Quân vẫn luôn không an ổn, anh luôn cảm thấy đêm nay sẽ có chuyện lớn phát sinh, trong lòng anh thấp thỏm cùng vợ con với Tần Lãng ăn xong cơm tối, lại hàn huyên một hồi. Anh thời khắc chú ý hoàn cảnh xung quanh thấy hết thảy vẫn yên bình, liền an ủi bản thân, có lẽ là suy nghĩ quá nhiều.
Thấy sắc trời đã muộn, ngày mai lại phải dậy sớm, vì vậy khi mấy người chuẩn bị nghỉ ngơi, chợt nghe thấy bên ngoài huyên náo một trận, thanh âm càng ngày càng gần. Lý Dũng Quân theo tính phản xạ kêu vợ con trốn ở tận cùng bên trong, lúc này, chợt nghe thấy một tiếng vang kịch liệt, cửa phòng cứ như vậy bị người oanh mở.
Sáu bảy người xa lạ đột nhiên xông vào, ngăn cản hết thảy địa phương có thể chạy trốn của Lý Dũng Quân. Lúc này, một thanh âm kiêu ngạo truyền đến từ phía sau những người đó: “Lần này, tao xem ai tới cứu mày.”
Là Thạch Nhạc Quần, không ngờ tới Thạch Nhạc Quần ngay cả một buổi tối cũng chờ không được, cứ như vậy vội rống rống mang người đến trả thù.
Lý Dũng Quân nắm chặt nắm tay, lạnh mặt nói: “Thạch Nhạc Quần, ông đừng quá đáng, nơi đây chính là địa bàn của Sở Chích Thiên Sở đội trưởng.”
Thạch Nhạc Quần kiêu ngạo nói: “Cho dù là địa bàn của hắn thì thế nào? Chỉ cần tay chân của tao nhanh một chút, tao cũng không tin Sở Chích Thiên sẽ vì một người qua đường căn bản không quen biết mà bất hoà với ca tao.” Nói xong, gã âm âm cười, mấy người này gã sẽ giết chết toàn bộ, tuyệt đối không để lại bất kỳ người sống nào, không có ai sẽ vì người chết râu ria mà đắc tội ca gã.
Lý Dũng Quân nghe vậy sắc mặt trắng bệch, anh biết lần này Thạch Nhạc Quần tới là đã hạ quyết tâm, đêm nay chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng. Sớm biết như thế, trước đây nên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hiện tại lại hại vợ con mình với Tần Lãng.
Tần Lãng thấy thế trận của Thạch Nhạc Quần, đã biết bọn chúng không muốn để cho bọn họ sống sót, cậu nắm một thanh côn sắt trong tay, hai mắt đỏ đậm cắn răng nói: “Cho dù chết cũng phải tìm một đệm lưng.” Nói xong, cậu trực tiếp xông về phía Thạch Nhạc Quần. Cho dù chết cậu cũng phải cắn xuống một miếng thịt của Thạch Nhạc Quần lấy làm trả thù.
Thế nhưng Tần Lãng không hề thức tỉnh thế nào có thể xông phá được những người chắn phía trước Thạch Nhạc Quần chứ, chỉ thấy một người trong đó mở bàn tay to, bao lấy đầu Tần Lãng, nhấn xuống một cái, đã kiêm định ấn Tần Lãng ngã xuống đất. Một người khác theo đó hung hăng giẫm xuống một cước, liền thấy Tần Lãng ọc một tiếng, miệng phun máu tươi, hai mắt trắng bệch hôn mê bất tỉnh.
Lý Dũng Quân vừa thấy động tác của hai người đó đã biết đều là người thức tỉnh, đều là người biến dị lực lượng như anh. Một người đã có thể sẽ đánh không lại, huống hồ là hai người. Hơn nữa còn có một Thạch Nhạc Quần cấp một. . .
“Tiểu đội Cuồng Phong? Chưa nghe nói qua.” Tiêu Tử Lăng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại tìm không được một chút cảm giác quen thuộc. Kỳ thực Tiêu Tử Lăng ngoại trừ biết ba tiểu đội đại biểu từng xuất hiện trong bộ tổng chỉ huy ở xưởng quân công, cái khác thì hoàn toàn không biết gì cả.
Thạch Nhạc Quần lại không biết điều đó, gã cho rằng bị Tiêu Tử Lăng trêu chọc, gã phẫn nộ không còn nửa điểm lý trí, tàn bạo hô với người bên cạnh: “Bắt lấy nó cho tao, tao muốn đích thân chém đứt tứ chi của nó.”
Không đợi mấy người đó động thủ, một uy áp che trời lấp đất đột nhiên đánh tới, trực tiếp đè những người muốn động thủ đó xuống mặt đất.
Một thanh âm cực độ băng lãnh âm u truyền đến: “Ai dám!”
Trong lòng Thạch Nhạc Quần sợ hãi, thanh âm này gã nằm mơ cũng sẽ không quên. Sở Chích Thiên, nam nhân cường đại nhất doanh địa, cũng là thủ lĩnh cao nhất của doanh địa, lại càng là người ca gã cực độ bội phục mà run rẩy.
Gã quay đầu lại, thân thể run rẩy kịch liệt, kinh hoảng nói: “Sở, Sở, Sở đội trưởng!”
Chỉ thấy ở cửa xuất hiện một nam nhân lãnh liệt, anh mặc áo sơmi quần tây đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác ngoài màu đen. Khí thế vô hình khiến cho hai chân mọi người đều đang run lên.
“Tiểu đội Cuồng Phong. . . Rất tốt, cũng dám chém tứ chi của đội viên tổ công kiên tôi!” Sở Chích Thiên rung rung ống tay áo của mình, đường nhìn không có bất kỳ nhiệt độ nào quét nhìn Thạch Nhạc Quần một cái.
Thạch Nhạc Quần bị đường nhìn đó trực tiếp đóng băng, tâm của gã rơi xuống sông băng vạn trượng, gã vậy mà đã đắc tội tổ công kiên. . . Vì sao người này căn bản không ở trong mấy người mà ca gã nói tới chứ? Tuy rằng gã rất kiêu ngạo, sẽ tác oai tác quái khi dễ người yếu, nhưng cũng biết đúng mực, vẫn luôn cẩn thận tránh khỏi đắc tội những người không thể đắc tội. . . Gã không cách nào tiếp nhận được đối với kết quả hiện tại, gã nghĩ không thông.