Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 98 : Mất khống chế, một bản thân khác!
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Cảm nhận được Sở Chích Thiên ngồi ở trên giường đã tiến vào cảnh giới tu luyện sâu, Tiêu Tử Lăng vẫn luôn vận chuyển Thanh Tâm Thuật nhắm mắt tu luyện mở mắt ra, bắt đầu tự kiểm điểm hành vi cử chỉ của mình ngày hôm nay.
Cậu lập chí tranh thủ lưu lại ấn ký quan trọng ở trong lòng Sở Chích Thiên, để cuối cùng thu hoạch được bảo tọa đàn em đắc lực, vì vậy khi ở chung với Sở Chích Thiên chốn chốn bán manh, thậm chí sẽ có chút càn quấy. Sở dĩ lớn mật như vậy, là bởi vì nhìn thấu ở bên cạnh anh ta đều là những người tôn kính anh ta, bội phục anh ta, lại có chút e ngại anh ta, bao gồm cả hai người bạn thân của anh ta, đều có một loại tâm lý kính ngưỡng. Nếu như biểu hiện giống như bọn họ, cuối cùng cũng chỉ có thể bị dập tắt trong đại chúng, căn bản không cách nào lấy được bảo tọa đàn em mà cậu tâm tâm niệm niệm.
Bởi vì, các phương diện của cậu đều không bằng người khác, so thực lực, cậu so không qua được hai vị phó đội, ngay cả mấy đội viên gia nhập trước đó đều lợi hại hơn nhiều so với cậu, nếu không phải khi thi triều bất ngờ nhận được sự trợ giúp của Sở Chích Thiên mà đột phá cấp ba, thực lực hiện tại của cậu sợ rằng chỉ có thể bồi hồi ở trên dưới top mười của tiểu đội, cho dù như thế, cậu cũng không cách nào khẳng định cậu có thể vẫn luôn bảo trì được ưu thế này, lần đột phá này của cậu có cơ duyên xảo hợp nhất định, lần sau chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng như vậy, cậu có thể dự liệu được, rất nhanh những người khác sẽ vượt qua, ưu thế của cậu sẽ không còn sót lại chút gì.
So thời gian đi theo, so cảm tình, cậu cũng tới chậm hơn so với mấy người khác, chốn chốn đều là hoàn cảnh xấu. Vì vậy nếu muốn chiếm được vị trí nhỏ nhoi ở bên cạnh Sở Chích Thiên, nhất định phải ‘kiếm tẩu thiên phong’ (nghĩa là không đi theo thường quy, tìm một số biện pháp mới, khác với dĩ vãng để giải quyết vấn đề).
Vì vậy cậu lựa chọn một loại biểu hiện khác với những người khác để hiển lộ bản thân, đó cũng là do may mắn ông trời cho cậu một khuôn mặt hoà nhã, có thể để cho cậu thuận lý thành Chương bán manh, giả ngây thơ chất phác, giả đáng yêu, giả ngốc nghếch, thường thường chọc chút phiền toái nhỏ, để cho Sở Chích Thiên đau đầu. Cứ như vậy chậm rãi để cho Sở Chích Thiên khắc sâu nhớ kỹ rằng anh ta có một đàn em rất phiền phức. . . Khi phiền phức trở thành thói quen, cậu tin tưởng Sở Chích Thiên sẽ không có khả năng xem nhẹ cậu.
Nhưng biểu hiện ngày hôm nay lại không phải chủ ý của cậu. Thịt kho tàu bị ăn, tuy rằng cậu phiền muộn, nhưng cũng không phải thực sự bốc lửa như vậy. . . Tranh luận với Sở Chích Thiên cũng là có chút cố ý. Nhưng vì sao sau đó liền mất khống chế chứ?
Tiêu Tử Lăng cảm thấy là một bản thân khác ảnh hưởng cậu, sự phẫn nộ đột nhiên bùng nổ lúc đó, triệt để ràng buộc lý trí của cậu. ‘Cậu’ đột nhiên xuất hiện đó cừu thị cực đoan hết thảy người bá quyền, có lẽ thái độ lúc đó của Sở Chích Thiên đã dẫn nổ cậu. Oán khí với lửa giận tận trời đó, cùng với sự bất lực sau khi bị Sở Chích Thiên khống chế, khiến cho cậu triệt để biến thành một dã thú công kích theo bản năng.
Loại phẫn nộ với oán khí đó, Tiêu Tử Lăng rất quen thuộc. Là tâm tình khi cậu bị cường giả cao cao tại thượng áp bách ở kiếp trước, vốn tưởng rằng mình sống lại đã quên hết thảy những điều đó, không ngờ tới cậu vẫn luôn ẩn giấu sâu trong nội tâm của bản thân, chờ đợi bùng nổ.
May mắn cậu cực lực khống chế, cuối cùng đúng lúc khống chế được thân thể. Nhưng cũng đã chậm, cậu đã cắn Sở Chích Thiên. Lúc đó cậu mê mang, vậy mà không biết phản ứng thế nào, cuối cùng chỉ có thể chạy trối chết, cậu không có biện pháp giải thích với Sở Chích Thiên, vì sao cậu sẽ mất khống chế đến như thế.
Xem ra, vì đề cao thể chất của bản thân, về sau cậu phải trở thành một cái thùng cơm bự rồi. Cậu có chút lo lắng, Sở Chích Thiên có thể bởi vì cảm thấy nuôi cậu quá phí lương thực, trả giá với thu hoạch không tỉ lệ thuận mà vứt bỏ cậu hay không?
Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Lăng liền 囧, mở bàn tay vàng này cũng quá vãi đạn, nếu như bị Sở Chích Thiên ghét bỏ, thể chất cậu tốt thế nào thực lực cao tới đâu thì có tác dụng cái mông. . .
Ngồi trên một sô pha khác, Sở Chích Thiên đang khổ tâm nghiên cứu lộ tuyến đi lại của đoàn xe bọn họ trên địa đồ, vừa ngẩng đầu thì thấy biểu tình hưởng thụ bộ dáng biếng nhác của Tiêu Tử Lăng, trong lòng nhất thời khó chịu. Lão đại anh đây vẫn còn vất vả làm việc, làm đàn em thế mà trốn ở một bên hưởng thụ. . . Đàn em nhà ai lại thoải mái như thế?
Anh dùng chân đá đá Tiêu Tử Lăng đối diện, lạnh lùng thốt: “Đừng quên xử phạt của cậu, ngày hôm qua bởi vì tình hình đặc thù, tôi liền khai ân ngoài định mức không tính toán với cậu, nhưng ngày mai cậu nhất định phải đi lên tuyến tiên phong, không nên quên.”
Sở Chích Thiên có chút hối hận xử phạt này quá nhẹ, ừh, hẳn nên để cho tên nhóc này nấu cơm tối liên tục một tháng cho anh, một tháng hình như cũng có chút ít. . . Nửa năm? Một năm? Nói đến ngày hôm qua ăn cơm nước tập thể một ngày, thật là có chút tưởng niệm thịt kho tàu Tiêu Tử Lăng làm tối hôm trước. . .
“Vâng, Sở ca!” Tiêu Tử Lăng vì bản thân sắp sửa trở thành thùng cơm bự, sợ bị lão đại nhà mình ghét bỏ nên hữu khí vô lực nhấc tay đáp. Cậu tuyệt không ngờ tới lão đại nhà cậu hiện tại vậy mà có dụng tâm hiểm ác để cho cậu trở thành bà nội trợ chuyên thuộc cho anh ta. . .
Tiêu Tử Lăng nằm một hồi, đột nhiên nghĩ đến không phải ngày hôm qua đã đưa một bộ phận người sống sót đến căn cứ Nam Đô rồi sao. . . Hiện tại đoàn xe có thể ít đi rất nhiều xe hay không a.
Tiêu Tử Lăng lười nhúc nhích, trực tiếp mở ra Linh Nhãn. . . Vì vậy lấy cậu làm trung tâm, tình cảnh phạm vi 500 mét rõ ràng hiện ra ở trước mặt cậu.