Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 41 :

Ngày đăng: 05:51 19/04/20


Ngày đêm luân phiên, mấy giờ bên ngoài không gian dần dần biến mất, vài ngày bên trong không gian thoáng một cái đã qua. Không cần phải gác đêm, toàn thân Từ Dương đều trầm tĩnh lại, chỉ một mực thanh thản mà đi đi lại lại trong không gian, đầy nghiêm túc, cậu rất nhanh thì đã giải quyết xong một núi công việc gần đây. Đồng thời cũng không quên lợi dụng cơ hội khó có được này, rèn luyện thân thể thật tốt.



Trải qua một phen thí nghiệm, Từ Dương phát hiện ở bên trong không gian hấp thu tinh hạch còn hiệu quả hơn so với bên ngoài. Vốn tưởng rằng cần không ít tinh hạch mới có thể thăng cấp băng hệ dị năng, không ngờ lại ổn thỏa mà đột phá lên cấp ba. Cùng lúc đó, cấp bậc tinh thần lực cũng theo đó mà nhảy lên một đẳng cấp mới.



Nếu là người thường, nhất định sẽ vì thế mà vui vẻ đến hoa tay múa chân. Nhưng đối với Từ Dương hiểu rõ tận thế hiểm ác đáng sợ mà nói, muốn an an ổn ổn mà sống tốt, thực lực như vậy, kì thật còn chưa đủ.



Hiện tại thấy tất cả, thật ra chỉ là mới chỉ mới vừa mở màn mà thôi, chuyện máu lạnh rét buốt còn chờ ở phía sau.



Không ai có thể ngăn cản đồng loại tàn sát, không ai có thể ngăn cản quân đoàn tang thi, đang có một thế lực đang dùng tốc độ chậm rãi tiến gần đến bọn họ.



Sẽ có một ngày, trận đấu không có cách nào từ chối này sẽ kéo đến. Toàn trái đất đều phải gặp khốn cảnh giống nhau, trong cuộc sống không có thành trì nào là an toàn tuyệt đối, chỉ có càng không ngừng tăng cường thực lực của mình, mới có thể cùng hỗ trợ, nếu không, người đời đều chỉ chờ bị cắn nuốt.



Nghĩ đến điều này, Từ Dương không khỏi nhếch miệng cười khổ, trong lòng nhịn không được yên lặng suy nghĩ, con người đúng là không được phép rảnh rỗi, một ngày nhàn rỗi, các loại ý nghĩ kì quái trong đầu liền tranh nhau nổi lên mặt nước, chỉ càng khiến người khác hoảng loạn không ngừng.



Nhìn một chút cũng không có thiếu thời gian, dứt khoác đem tinh lực đều đặt trên việc chế tạo ngọc thạch không gian. Ngoại trừ Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo vẫn luôn mang ngọc thạch ở bên người, những người khác đều không có đồ ngọc, Từ Dương cũng không lo lắng việc này, trực tiếp quay về trong thu gom ngọc thạch phẩm chất thượng đẳng.


Chỉ có điều đồ vật ấy đang đặt trong không gian của cậu, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói với cậu. Ngô Thiên Hạo dơ tay thề độc, hắn thật không phải là cố tình tìm cậu vào lúc này. Hắn chỉ sợ vào lúc này quên mất, sau đó liền chờ tới hắn và Từ Lâm đang chuẩn bị sinh hoạt ban đêm mới nhớ tới, chắc chắn chẳng ai thích ở lúc đó mới phát hiện thiếu đi đồ vật tương đối quan trọng. (…



Khóe miệng Từ Dương giật giật, biểu tình trên mặt không hiện ra vui buồn mừng giận, chỉ nghe cậu nói: “Được, tôi biết rồi, chờ tôi tìm được sẽ đưa mấy thứ này cho Từ Lâm, đến lúc đó cậu tìm Từ Lâm là được.”



Giải quyết xong một chuyện quan trọng cho sinh hoạt về đêm, Ngô Thiên Hạo mang theo tâm tình vui vẻ rời khỏi. Xoay người trong nháy mắt, vừa đúng lúc thấy Hạ Duyên Phong từ bếp đi ra, trên môi động vài cái, im lặng nói hai chữ “Cố lên”



Nhận được lời cổ vũ không tiếng của Ngô Thiên Hạo, Hạ Duyên Phong không khách khí gật đầu, ánh mắt kiên định trước nay chưa từng có. Quay đầu nhìn về phía Từ Dương đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt hơi tối sầm, ẩn giấu trong con ngươi đen thẳm, là một tia nhu tình như nước không để ai biết.



Dáng vẻ rắn rỏi của cậu cứ im lặng như vậy, nhưng ẩn giấu một lực lượng cường đại, bất thình lình hồi tưởng lại cái hôn môi ngọt ngào bí mật hồi sáng sớm. Hắn chưa hề biết, thì ra bờ môi của cậu lại mềm mại như vậy, làm cho hắn luyến tiếc rời khỏi.



Cảm nhận được phía sau ẩn giấu một tầm nhìn nhiệt tình, Từ Dương hơi sửng sốt một chút, đợi phản ứng kịp, nhịp tim đã không khống chế được mà đập mạnh. Thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hiển nhiên lại vì một nam sinh nhỏ hơn mình mấy tuổi mà tim đập rộn lên, trước đây cậu chưa từng trải qua việc như thế.



Cẩn thận nhớ lại lúc trọng sinh, lần thứ hai gặp lại Hạ Duyên Phong, bất chợt trong lòng Từ Dương có chút cảm nhận không rõ. E rằng, cậu quan tâm tới Hạ Duyên Phong, không chỉ vì kiếp trước tiếc nuối… (Mai: Mà còn có thứ tình cảm khác nữa.



Hoàn