Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
Chương 51 :
Ngày đăng: 05:52 19/04/20
Bảy giờ ngày kế tiếp, hai đội ngũ đều đến đúng giờ. Khi Từ Dương nói cho đoàn người Hồ Trường Tường, cậu cùng Hạ Duyên Phong có chuyện cần tạm thời nán lại trấn nhỏ một thời gian, còn mấy người Tạ Thiên sẽ cùng chạy về căn cứ, Hồ Trường Tường như có điều suy nghĩ nhìn hai người bọn họ một chút, mà những người còn lại thì có chút không vui nhíu mày, hiển nhiên là không hài lòng với sự sắp xếp này.
Đám người lẫn vào Hồ Trường Tường cùng nhìn Từ Dương và Hạ Duyên Phong một chút, sau đó lại nhìn mấy người Tạ Thiên, rất dễ dàng thấy phụ nữ và trẻ con không ngừng khuấy động con ngươi của bọn họ, trong một lúc chỉ cảm thấy khá là khó chịu. Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Từ Dương bên này mặc dù chỉ có hai người, nhưng khẳng định thực lực của hai người bọn họ không hề thua kém mấy người Tạ Thiên. Tin chắc rằng ai cũng đều hy vọng đội ngũ hộ tống bọn họ trở về càng mạnh càng tốt, mà bọn họ đột nhiên lại làm ra loại an bài này, há lại không có nửa điểm bất mãn.
Liền lấy, có người chịu đựng lại chịu đựng, nhưng phụ nữ và trẻ con vừa thấy gió thổi một cái liền ngã, lại nhìn thấy bọn họ bên này cũng có hai bà già kéo chân, cuối cùng nhịn không được lên tiếng hỏi: “Các anh có chuyện gì mà cần phải nán lại, không phải là muốn nhìn trên trấn có vật tư để thu gom hay không chứ?”
Từ Dương hơi nhíu mày, cũng không có lên tiếng trả lời vấn đề của hắn, đối với loại chất vấn này, cậu đích thực không thể nào thích, huống chi đối phương cho tới bây giờ lại là thời đại rối loạn mạnh ăn yếu, vẫn còn duy trì cái điệu bộ tự cho mình là đúng, chỉ sẽ khiến cho người đều không cảm thấy thoải mái.
Người nọ không có được câu trả lời như mong đợi, sắc mặt có chút khó coi, mới vừa muốn mở miệng hỏi lại lần nữa, lúc này Hồ Trường Tường quăng cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo, chợt như không có chuyện gì xảy ra nhìn về phía Tạ Thiên, thật là thân thiết gật đầu một cái nói: “Đã như vậy, làm phiền Tạ(? đội trưởng đã hao tâm, chúng tôi sẽ tận lực không mang đến bất cứ phiền phức gì cho các cậu.” ((? Phát hiện lỗi bug của tác giả, à mà không biết có phải lỗi hay không vì “tạ” ở đây có hai nghĩa, mà chữ này lại đứng trước từ “đội trưởng” và HTT lại nói với Tạ Thiên-vậy thì không thể là cảm ơn được, nhưng mà đội trưởng là Từ mặt lạnh của chúng ta mà…
Đối với hắn loại giải thích này có cũng được không có cũng chẳng sao này, đám người Tạ Thiên từ chối cho ý kiến, lặng lẽ liếc nhìn hai cô gái vừa đến cửa liền giả vờ điềm đạm đáng yêu kia, trong lòng tất cả mọi người đều lẩm bẩm: Chỉ cần trong lúc đụng phải tang thi, hai người này không còn la hét chói tai, tùy ý náo loạn nữa, coi như bọn họ đã cảm ơn trời đất.
Bất kể trong lòng mọi người đều đang tính toán cái gì, sáng nay cần lên đường về căn cứ là sự thật không thể thay đổi được. Trước cùng thương lượng với Đại đội trưởng Lý xong, nếu như hôm nay bọn họ không có trở về, có thể sẽ phải phái một đội ngũ tới tiếp viện. Còn rốt cuộc có người sẽ đến hay không, đó chính là chuyện của căn cứ.
Hai người Từ Hạ nhìn mặt tái nhợt kia, cũng không mục nát như tang thi bình thường, sắc mặt thoáng cái trầm xuống, tốc độ tấn công cũng không thư giãn chút nào, thuật công kích bất đồng màu sắc, liên tiếp không ngừng mà công kích về phía tang thi.
Từng băng trùy mang theo khí lạnh từ bốn phương tám hướng bao quanh tang thi, trong hàn quang mơ hồ có mang theo sắc tím. Tuy rằng thực lực con tang thi kia rất mạnh, nhưng gặp phải nhiều băng trùy tử điện như vậy, rốt cuộc không thể nào tách ra toàn bộ. Thân thể cứng như sắt thép nhưng lại bị băng trùy đánh rách da, lại không chịu nỗi cường độ cao của ánh điện tím giật, một mùi khét trong nháy mắt tản ra xung quanh.
“Rống…Rống rống…” Thấy trên người mình bốc ra khói đặc kì quái, tang thi cấp bốn tức giận gào thét về phía Từ Dương, con ngươi đỏ thẵm như bốc lên ngọn lửa giận hừng hực, càng ngày càng đỏ…
Không cẩn thận chống lại hai mắt đỏ của tang thi, bỗng dưng Từ Dương chấn động, con ngươi đỏ sắc trong trí nhớ càng ngày càng rõ ràng. May mà trước mắt thỉnh thoảng có tử quang hiện lên, cậu mới không bị đắm chìm trong ác mộng kia. Cậu phun ra một ngụm trọc khí thật sâu, nỗ lực đè xuống bất an mãnh liệt trong lòng, tiếp tục tấn công không chút lưu tình.
Nhưng ngay khi cậu vừa chớp mắt, móng vuốt của tang thi đã phá tang trùng điệp cản trở, giương nanh múa vuốt lao tới cậu. Cậu vừa định lách mình né đi, một thân ảnh quen thuộc đột nhiên chấn trước mặt cậu, sau đó nặng nề ngã xuống đường bê tông cách đó không xa. Hô hấp của cậu bỗng nhiên cứng lại, như là chìm xuống đáy nước.
Mắt thấy con tang thi kia sẽ lại công kích tiếp về phía Hạ Duyên Phong, Từ Dương chỉ cảm thấy gió bên tai rít rào, trước mặt dâng lên một ngọn lửa màu lam trong nháy mắt. Trước khi ý thức gần tiêu tan, cậu mạnh mẽ chống thân thể xác định được Hạ Duyên Phong đã được thu vào không gian, cậu mới tiến nhập vào theo. Mà trước khi cậu ngất đi, con ngươi sâu thẳm vẫn như cũ phản chiếu được thân ảnh tang thi được tầng tầng lớp lớp lửa màu lam bao quanh.
Hoàn