Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
Chương 68 :
Ngày đăng: 05:52 19/04/20
Ba người Tưởng An Thành rốt cuộc không đạt được ý muốn, Từ Lâm khách khí tống người ra khỏi cửa, quay người lại lôi kéo Ngô Thiên Hạo đi qua một bên nói nhỏ, về phần nội dung hắn nói gì, vậy thì cũng không phải là chuyện người bên ngoài có thể biết đâu nha.
Mà lúc này, đã hơn năm giờ chiều, sắc trời bên ngoài cũng dần dần phủ tối xuống, mọi người thay đổi áp lực nặng nề như trước, hầu như toàn bộ cũng bắt đầu bận rộn, thu dọn gian nhà, chuẩn bị cơm tối, về phần người bị thương nặng, khó có được đối đãi đặc biệt, đều trở lại nghỉ ngơi thật tốt, tránh khỏi giúp làm mang thêm phiền phức.
Tiểu đội Hồng Nhật này mới vừa bắt đầu bận bịu chuẩn bị cơm tối, ba người bên kia bị từ chối cũng theo đuổi tâm tư của mình, từng người một sắc mặt đen tối, như là mới vừa bị hắt nước sơn vậy, tất cả đều âm thầm nhớ kĩ một màn mới vừa phát sinh kia.
Nhìn ra được, mặc kệ mạt thế xảy ra bao lâu, bản tính sâu trong nội tâm của ba người này vẫn không có thay đổi ít nhiều gì, đã từng là đứa con trời mà luân lạc tới loại trình trạng ngày hôm nay, vốn là cũng đủ để đánh mất mặt mũi bọn họ, nhưng không ngờ cùng bàn bạc chuyện kết bạn để đi với đối phương, cuối cùng lại bị đối phương “Hung hăng” từ chối, trong lòng bọn họ thấy oán hận cũng là bình thường.
Ôi, ba người này sẽ có loại ý nghĩ gì, cũng chỉ có thể nói là lòng người khó đoán. Rõ ràng người đã đến giữa đường không tiện quay lại căn cứ mà không giải thích gì là không được, nhưng lời này nói đến tai bọn họ, lại trở thành đối phương không biết thức thời, cư nhiên trực tiếp bọn hắn một phần chết, chân thật tâm là đen, nghe thấy cái gì cũng đều đen.
“Học trưởng, việc này cứ như thế sao?” Len lén liếc mắt nhìn Tưởng An Thành không nói tiếng nào, Trình Bội Lan ngực gấp đến độ không được, cuối cùng vẫn là không nhịn được cắn răng nghiến lợi nói.
Trong ba người, muốn nói không chịu cam lòng, vậy khẳng định ngoài cô ta thì không còn ai khác. Nghĩ thấy rằng mình là cô gái yếu đuối, thật vất vả mới từ thành phố C trốn đến đây, mắt thấy sẽ đến căn cứ L, ai biết tự nhiên gặp phải hai con tang thi cấp năm, lúc đó nếu bọn họ không lẫn trốn đúng lúc, chỉ sợ đã sớm chỉ còn bộ hài cốt máu me dầm dề.
Hiện nay hiếm có lúc gặp được một đội ngũ có thực lực mạnh mẽ như thế, hiển nhiên là mong muốn cùng kết bạn đồng hành với đối phương, nếu như vậy cũng ít nhiều ngăn trở được không ít nguy hiểm, nào biết đâu đối phương lại không biết nể tình như thế, không nhận lấy lời mời của bọn họ.
Vào nửa đêm trước trôi qua rất yên lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên một chút tiếng dế kêu bên ngoài, toàn bộ thôn nhỏ đều yên tĩnh như chết. Điều này khiến cho Từ Lâm và Ngô Thiên Hạo gác đêm thở dài một hơi có chút thất vọng, hình như dữ liệu bên trong không có chuyện gì xảy ra, cho nên có chút không cam lòng. Ý thức được loại tâm tình này, hai người đều cảm thấy mình có chút lạ lùng, hiển nhiên lại mong muốn có chuyện sẽ xảy ra.
Từ Dương và Hạ Duyên Phong đứng lên thay ca nhìn thấu mánh khóe trong vẻ mặt của bọn họ, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ đến đều là do bọn họ đã có thói quen chạy ngược chạy xuôi trong mạt thế, lại sinh ra một ý nghĩ quái dị này.
Nhìn Từ Lâm bởi vì có chút nguyên nhân, trông coi mấy canh giờ trước đều có một dáng vẻ vô cùng phấn chấn, Từ Dương hơi có chút dở khóc dở cười đánh lên tay hắn một cái, dùng bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ nói: “Mau trở lại ngủ một giấc, đỡ lại phải mong những thứ lung tung này.”
Từ Lâm có chút buồn bực lên tiếng, Ngô Thiên Hạo bên cạnh thực sự thấy phiền, trực tiếp lôi hắn đi. Ôi, sinh hoạt gần đây quá mức phập phồng thoải mái, hơi bình tĩnh một chút, người yêu hắn cũng có chút không quen, thật sự là thật khó hiểu.
Hai người Từ Ngô đi rồi, còn lại đôi tình nhân Từ Dương và Hạ Duyên Phong, đương nhiên, đây cũng không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện yêu đương, việc liên quan đên tánh mạng của đội, hai người đều vô cùng có trách nhiệm, cho nên mặc dù khó có được đêm không trăng gió mát, nhưng hai người lại chưa từng nói gì, chỉ vô cùng yên tĩnh lưu ý tình hình xung quanh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngoài cửa sổ vẫn một mảnh đen như mực, cho dù vẫn chưa từng có động tĩnh gì, nhưng hai người vẫn duy trì cảnh giác như trước, cũng chính là thời gian này, một trận tiếng bước chân cẩn thận vang trong gió truyền đến tai bọn họ, hai người yên lặng liếc mắt nhìn đối phương, một kế hoạch hiện lên trong đầu bọn họ.
Hoàn