Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 84 :

Ngày đăng: 05:52 19/04/20


Ánh tà dương đỏ như máu, trên đường gập ghềnh xóc nẩy, ba chiếc xe việt dã bôn ba dính đầy vết bẩn và một chiếc xe tải nửa mới nửa cũ, nhìn từ xa, hoàn cảnh xung quanh đều là một mảnh tiêu điều, phảng phất một dáng vẻ tịch mịch vắng lặng.



Bầu không khí nặng nề đè nén tràn đầy không gian chật hẹp, nhìn bầu trời tan đi tia đỏ như máu kinh người, bốn người trong xe cũng không có lên tiếng, bốn khuôn mặt đều hiện ra một vẻ ngưng trọng gần giống nhau.



Cũng không biết cứ như vậy qua bao lâu, rốt cục có người mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm muộn trong xe như muốn thở không nổi: “Anh, mới vừa rồi…đó là dấu hiệu báo trước của tang thi vây thành sao?”



Người hỏi chính là Từ Lâm, chỉ thấy hắn khẽ ngẩng đầu lên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Từ Dương đang ngồi ở ghế phụ lái, giọng nói có chút quẫn bách, biểu hiện ra nhìn như rất trấn định, kì thực lòng rất hoảng loạn, cũng rất mờ mịt…



Vấn đề này Từ Lâm vừa nói ra, Ngô thiên Hạo ngồi cạnh hắn và Hạ Duyên Phong đang lái xe đều không tự chủ giật tai, đều tự lặng lẽ nhìn Từ Dương một chút, sau đó không nói gì chờ câu trả lời của cậu.



Nói thật, trải qua một thời gian rèn luyện dài như vậy, trong lòng bọn họ đã hiểu đại khái, chỉ là vẫn ôm một tia kì vọng, mong muốn những điều này chỉ là suy đoán của bọn mà thôi, nhưng bọn hắn biết, khả năng này nhỏ vô cùng, dù sao mấy tháng này bọn họ rèn luyện cũng không phải là giả.



Quả nhiên, sau một hồi trầm mặc, Từ Dương chậm rãi gật đầu, giọng nói hơi lộ ra trầm trọng trả lời: “Có lẽ vậy”



Cái này bề ngoài nhìn như không xác định đáp án, nhưng lại vô cùng có trọng lượng trong lòng mấy người Hạ Duyên Phong, hồi tưởng lại đoạn đường này trải qua các loại gian khổ, ai cũng biết trực giác Từ Dương có bao nhiêu linh, phàm là mỗi một chữ cậu nói, tám chín phần mười sẽ không giả.



Trong khoảng thời gian ngắn, mấy người trầm mặc xuống, qua mấy giây sau, Ngô Thiên Hạo mở miệng nói rằng: “Chúng ta hẳn là nên phát một tin tức cho căn cứ, để bọn họ chú ý đề phong?”



Đối với đề nghị này, Từ Dương không do dự chút nào, lúc này gật đầu nói: “Có thể.” Dường một chút, lại nói: “Chúng ta cũng phải nhanh chạy về căn cứ.”



Nói, hơi quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Duyên Phong.
Trước hai người đã uống qua đàm thủy trong không gian, lúc này tinh thần rất thoải mái, hơn nữa phòng khách yên tĩnh, Từ Dương dứt khoát bố trí một tinh thần phòng ngự, nắm chắc thời gian hấp thu tinh hạch.



Chờ toàn bộ tinh hạch trong tay đều được hấp thu xong, ngoài cửa sổ đã là một mảnh đen như mực, trong trời đêm không hề thấy một vì sao, thành phố trời vừa tối đã liền đèn đuốc sáng trưng bây giờ chỉ còn lẻ tẻ vài chỗ, toàn bộ thành phố đều lâm vào yên lặng.



Nhưng mà, loại yên lặng tựa như không yên lặng này, lại khiến cho tinh thần bất an, dường như là thời khắc yên tĩnh trước sóng gió, đợi mọi người…



“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa chợt vang lên, trong khoảng khắc phá vỡ yên tĩnh trong gian phòng, Từ Dương và Hạ Duyên Phong yên lặng liếc mắt nhìn nhau, sau đó, do Hạ Duyên Phong gần với cửa liền đi ra mở cửa.



Hạ Duyên Phong bước nhanh đi tới trước cửa, xuyên thấu qua kính mắt mèo nhìn ra ngoài, không khỏi hơi nhíu mày, không nghĩ tới người đến đúng là người trong quân đội căn cứ, quay đầu lại nói tình hình bên dưới cho Từ Dương, lúc này mới mở cửa phòng.



Sau khi cửa mở, quân nhân đứng ở ngoài cửa cũng không đi vào, mà là nói thẳng ý đồ đến ——căn cứ đã xác được trong vòng mấy ngày nữa sẽ có một quân đoàn tang thi đang đi về hướng căn cứ L, cần nhân thủ cùng nhau bảo vệ căn cứ.



Nói tóm lại, thân là một thành viên trong căn cứ, hôm nay căn cứ gặp phải trắc trở, tất cả mọi người có trách nhiệm đưa tay viện trợ.



Đối với lần này, Từ Dương và Hạ Duyên Phong đều thể hiện rõ ràng, đồng thời thể hiện sẽ nói việc này cho các đội hữu khác.



Sau khi bọn họ trả lời, trên mặt hai quân nhân không khỏi hơi có chút lộ vẻ cảm động, lúc này chào một kiểu chào theo nghi thức quân đội, sau đó tiếp tục đi làm việc.



Hoàn