Mạt Thế Trùng Sinh Chi Nữ Vương Trở Về

Chương 41 : Căn cứ tạm thời

Ngày đăng: 18:53 19/04/20


Ba người lái cỗ xe jeep ra  khỏi căn cứ J.



Mới ra căn cứ liền nhìn thấy vài tên tang thi lung la lung lay đụng vào xe, những tang thi này động tác đi chậm chạp, thân thể cứng ngắc, thân thể tản ra mùi hôi thối nồng nặc.



Vừa nhìn cũng biết là những tang thi cấp thấp.



Cao Lôi ngừng cũng không ngừng, trực tiếp nghiền ép, nghe từ dưới xe truyền đến thanh âm kẽo kẹt xương cốt nát thành cặn bã, ba người đều sắc mặt bình tĩnh.



Đến trưa, dọc theo đường đi bọn họ gặp được không ít tang thi cấp hai cấp ba, đều là Cao Lôi cùng Đồng Hạo cùng nhau liên thủ, giết chết tang thi xong, thu về không ít tinh hạch.



Hai người vận dụng dị năng cũng càng ngày càng thuần thục, đã đạt tới dị năng cấp hai đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành dị năng giả cấp ba.



C thị càng ngày càng gần, sắc trời đã tối, ba người chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.



Vân Khởi khuếch tán tinh thần lực, tìm kiếm địa phương thích hợp nghỉ ngơi.



"Bên kia, " Vân Khởi một ngón tay chỉ phía đông, Cao Lôi đáp ứng một tiếng, liền lái xe, chỉ cần Vân Khởi lên tiếng liền có mục đích rõ ràng.



Nơi này là ngoài ngoại ô thành phố C, đây là một tòa kho hàng, kho hàng tường cao, xung quanh địa vực rộng lớn, thỉnh thoảng liền có xe từ bên trong ra, hoặc là lái vào.



Nơi này đúng là căn cứ tạm thời của dị năng giả.



Nhân loại có thể rất nhanh thích ứng bất kỳ hoàn cảnh ác liệt nào, kể từ dị năng giả bắt đầu tiếp nhiệm vụ, liền bắt đầu tìm kiếm địa phương nghỉ ngơi.



Chỗ này tường cao, địa phương lại rộng lớn, liền tạm thời liền là chỗ dị năng giả nghỉ chân.



Cao Lôi lái xe đi vào, cũng chỉ nhìn thấy trong sân đầy xe việt dã.



Phần lớn đều là dị năng giả đến C thị làm nhiệm vụ, chỗ  kho hàng này có rất nhiều gian phòng, có thanh âm không ngừng theo gian phòng truyền tới.



Cao Lôi mang theo Vân Khởi cùng Đồng Hạo tìm được một gian phòng nhỏ không người nào. Bên trong căn phòng nhỏ vắng lạnh vô cùng, không có vật gì, chỉ có một trong góc chất đầy rác rưởi, có mấy vỏ túi bánh bích quy, rác rưởi bánh mì giấy chờ các loại.



Cao Lôi là đi ra ngoài cầm lều, trời lạnh như thế này, còn là ngủ  trong lều trại so với trong này thoải mái hơn.



Vân Khởi đang muốn từ trong bao xuất ra bữa ăn trễ buổi tối, đột nhiên nghe được một trận tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến.



Vân Khởi nhíu mày, đặc biệt là nghe đến bên trong có thanh âm Cao Lôi, Vân Khởi bỏ balo trong tay, đối Đồng Hạo bên cạnh nói: 




"Dám nói chuyện cùng lão đại như vậy, thật sự là ăn gan hùm mật gấu rồi"



" nữ nhân không biết sống chết!"



"Quỳ xuống cấp lão Đại nói xin lỗi, nếu không phải vậy... Hừ..."



Vân Khởi không đếm xỉa ngôn ngữ của mấy người chung quanh uy hiếp, chỉ là lạnh lùng nhìn xem mọi người.



"Hảo, " Trần Đạo Kỳ cười lạnh một tiếng, hai mắt như đao vậy trừng nhìn về Vân Khởi



"Các ngươi nếu đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi."



Trần Đạo Kỳ nói sẽ phải ra tay, nhưng vào lúc này, chỉ thấy Hummer đột nhiên từ bên ngoài xông vào trong viện, Trần Đạo Kỳ đám người hù dọa rối rít lui về phía sau.



"Két!"



Một tiếng thắng xe bén nhọn chói tai vang lên, Trần Đạo Kỳ đám người phẫn nộ nhìn xem chiếc xe kia, trong nội tâm may mắn, nếu như chậm một chút nữa, bọn họ sẽ bị đụng chết.



Trần Đạo Kỳ sắc mặt càng thêm âm trầm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trên xe, thanh âm lạnh như là mưa đá 



" Xuống xe cho ta!"



Chỉ thấy cửa xe từ từ mở ra, người trong xe không vội không gấp  từ trên xe từ từ duỗi ra một chân, chỉ thấy một đôi ủng màu đen của quân nhân dẫn đầu dẫm trên đất,



Ủng màu đen của quân nhân dẫm trên đất, thế nhưng làm cho người ta cảm thấy nội tâm một trận chấn động. Ủng quân nhân  dẫm trên đất kia, liền giống như giẫm nát đầu quả tim người, làm cho mọi người cả kinh.



Lập tức là một cái người mặc quần áo răn ri (???), mọi người ngừng thở, chứng kiến một người nam nhân trẻ tuổi mặc trang phục rằn ri từ trên xe bước xuống.



Nam nhân kia khuôn mặt tuấn mỹ, thân hình cao lớn tuấn mỹ, một thân trang phục rằn ri mặc lên người càng lộ vẻ anh tuấn mê người, toàn thân tràn đầy một loại máu tanh ngang ngược cùng trầm ổn.



Ánh mắt của nam nhân đen tuyền, ánh mắt bén nhọn như đao, một đôi mày kiếm của nam nhân càng lộ vẻ như bảo kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, làm cho người ta run sợ.



Nam nhân môi đỏ mọng nhếch lên, trong tay cầm một cái bao đồ lớn, lạnh nhạt nhìn xem đám người Trần Đạo Kỳ, nhẹ nâng môi mỏng 



"Cút!"