Mạt Thế Trùng Sinh Chi Nữ Vương Trở Về
Chương 89 : Trả lại cho ta!
Ngày đăng: 18:54 19/04/20
Thẩm Hoa Vinh đã hai ngày không ăn cơm rồi, hắn thật sự thật đói.
Thật chẳng lẽ muốn đi tìm Thẩm Duyệt nha đầu chết tiệt kia, đem thức ăn trở về.
Thẩm Hoa Vinh suy nghĩ một chút, cảm thấy nhất định phải tìm được nha đầu chết tiệt kia, đem thức ăn trở về, nếu không hắn thật sự hội chết đói.
Hắn có thể cảm giác được, Vân Khởi nói là sự thật, cô ta thật sự sẽ không cung cấp thức ăn cho hắn nữa. Còn tới bốn ngày nữa, hắn mới có thể nhận được thức ăn của tuần kế tiếp, thời gian bốn ngày, hắn thật sự sẽ chết đói mất.
Thẩm Hoa Vinh bây giờ muốn hận chết Thẩm Duyệt, đều là do nha đầu chết tiệt kia, hắn mới có thể mắc phải lỗi lầm như vậy, nếu như không phải là do nha đầu Thẩm Duyệt kia, hắn bây giờ còn thư thái ngây ngốc ở trong phòng hưởng thụ cuộc sống, ở đâu phải chịu đói như vậy.
Thẩm Hoa Vinh nghĩ đến muốn tìm kiếm Thẩm Duyệt lấy lại những thức ăn kia, liền hít một hơi đứng lên, ra khỏi gian phòng. Nha đầu Thẩm Duyệt kia không thể nào tiến vào khu dân cư, như vậy hắn chỉ có thể đi ra ngoài tìm kiếm.
Thẩm Hoa Vinh hùng hổ ra khỏi khu dân cư, đứng trong gió rét, cơ thể run lẩy bẩy. Gió rét giống như là kim châm chui vào trong lòng hắn, Thẩm Hoa Vinh đói đến choáng váng đầu óc, thiếu chút nữa té xỉu, vì vậy chỉ có thể ngồi trong một góc, chờ Thẩm Duyệt đến cửa. Ngày hôm sau, Thẩm Duyệt chờ những người còn lại ở trong phòng sau khi rời khỏi hết, mới đưa cho Dương Mai một phần nhỏ bánh mì, Thẩm Duyệt biết rõ, nếu để cho mẹ cô biết rõ trên người cô có không ít thức ăn, nhất định sẽ muốn ăn sạch hết, tựa như là nửa bình nước kia vậy.
Thẩm Duyệt sau khi ra khỏi gian phòng, chính mình ăn hết ổ bánh bao, nhưng, cô giống như là đã quên mất, thế nhưng không có cấp Trần Thông một ngụm thức ăn.
Trần Thông gặp Thẩm Duyệt không có cung cấp cho hắn thức ăn, mặc dù đói khó chịu, lại thẹn thùng không mở miệng.
Đây chính là nữ thần của hắn, người hắn yêu, hắn lại muốn hướng người yêu đưa tay, hướng nữ thần của hắn muốn ăn, vậy hắn không phải thành tiểu bạch kiểm muốn dựa vào nữ thần?
Trần Thông trong nội tâm nghẹn một cỗ ngạo khí, mặc dù đói tới khó chịu, nhưng không có mở miệng hướng về Thẩm Duyệt muốn. Thẩm Duyệt cũng giống như là đã quên vậy, cũng không xuất cho Trần Thông một miếng ăn.
Thẩm Duyệt ăn no lại cùng người khác trao đổi một chút nước uống, sau khi ăn uống no đủ, Thẩm Duyệt bắt đầu có tinh thần chú ý tới đến diện mạo của mình, cô thật giống như đã có bốn ngày không có đánh răng rồi,
Mạt thế, bàn chải đánh răng và kem đánh răng cũng là vật hiếm có, nhưng Thẩm Duyệt là người thích sạch sẽ, liền dùng một chút thẻ điểm của mình vật vả kiếm được mang đi đổi một cái bàn chải đánh răng và một chút xíu kem đánh răng. Một chút kem đánh răng như vậy, Thẩm Duyệt bình thường cũng rất không muốn bỏ ra dùng, mỗi lần dùng đều chỉ dùng một chút xíu, coi như là như vậy, nhiêu đó cũng đủ cho nhiều người hâm mộ rồi.
Đánh răng, súc miệng, đem đổi lấy một chút nước dùng, thức ăn liền không còn một mảnh, cô tự động đã xem nhẹ Trần Thông ở sau lưng. Thẩm Duyệt tinh thần vô cùng phấn chấn mang theo Trần Thông đi vào trong thành.
Thẩm Duyệt đường quen một mạch đi tới công hội, sau đó cũng giống như ngày hôm qua bắt đầu ở bên ngoài khu dân cư chờ Thẩm Hoa Vinh.
Cô vốn là không nghĩ mang theo mẹ đi cùng, nhưng không mang theo mẹ, Thẩm Hoa Vinh kia lại keo kiệt, đem cho cô thức ăn, còn muốn đòi trở về, hừ, nằm mơ.
Trở về vào trong lều, Dương Mai chính là nhắm hai mắt lại, nhíu lông mày dưỡng thần, nghe được tiếng vang, mở mắt liền nhìn thấy Thẩm Duyệt cùng Trần Thông.
Dương Mai gấp rút đứng dậy, đi đến trước mặt Thẩm Duyệt, gặp trong lều không có người, cũng không có hạ thấp giọng vội vàng hỏi:
"Tiểu Duyệt a, hôm nay được bao nhiêu thức ăn, mau cho ta ăn một chút, đói chết ta rồi."
Thẩm Duyệt có chút không vui nói: "Cha không cho."
"Cái gì?" giọng nói của Dương Mai lập tức cất cao "Hắn dám? Hắn dựa vào cái gì không cho chúng ta thức ăn, hắn là chồng của ta, cha của ngươi, hắn phải có trách nhiệm nuôi sống chúng ta, hắn ăn được, ở chỗ tốt, chẳng lẽ còn không để cho chúng ta một điểm ăn no?"
Thẩm Duyệt trong nội tâm cũng cảm thấy Dương Mai nói đúng, nhưng nhớ tới Thẩm Hoa Vinh hôm nay, trong nội tâm lại là giận dữ nói
"Hắn chẳng những không cho, còn muốn đem lương thực hôm qua đưa cho của chúng ta lấy về."
"Cái gì?" Dương Mai không dám tin nhìn xem Thẩm Duyệt, Thẩm Duyệt hừ một tiếng, không nói gì. Dương Mai lập tức cao giọng kêu to lên
"Cái lão già chết tiệt kia, sao có thể đối xử với mẹ con chúng ta như vậy, hắn ăn được ở chỗ tốt còn chưa tính, chúng ta cũng không chiếm chút tiện nghi tiểu tiện nhân kia thì thôi, nhưng chẳng lẽ chúng ta hướng hắn muốn một chút thức ăn gì đó cũng không được?" Thẩm Duyệt không vui ngồi ở trong góc, đối với Trần Thông vẻ mặt muốn an ủi nịnh nọt, trong nội tâm càng thêm phiền chán, dứt khoát nhắm mắt lại, cũng không nhìn Trần Thông.
Dương Mai nói mắng Thẩm Hoa Vinh một trận, lúc này mới lau khô nước mắt, đối với Thẩm Duyệt oán hận nói:
"Tiểu Duyệt ngươi không nên tức giận, ngày mai mẹ cùng ngươi cùng đi, ta cũng không tin, Thẩm Hoa Vinh thật đúng có thể để mẹ con chúng ta chết đói."
Bên kia Thẩm Hoa Vinh cũng đã đói bụng ba ngày rồi, lại bị Thẩm Duyệt hung hăng đánh, đã sớm đầu óc choáng váng, ngay cả đứng dậy cũng không được rồi.
Gió lạnh bên ngoài gào thét đông lạnh, Thẩm Hoa Vinh nhịn không được co lại, Thẩm Hoa Vinh cùng Thẩm Duyệt gặp mặt ở địa phương bí mật, bình thường không có người đến, lúc này cũng không có ai phát hiện Thẩm Hoa Vinh ngã xuống đất ngất đi, đông lạnh đến mức phát run lẩy bẩy.