Mạt Thế Xâm Nhập
Chương 11 :
Ngày đăng: 20:02 18/04/20
Phó Sử Ngọ thu dọn đồ đạc đi ra, Đường Húc Hải lại chưa ra khỏi cửa.
Chờ đến khi Đường Húc Hải thấy y một thân sơmi quần tây giày da đen đã triệt để không nói nên lời.
“Làm sao vậy?” Phó Sử Ngọ nghi hoặc nhìn hắn.
“Không có gì!” Đường Húc Hải nén lửa trong người. Đối với cái tên không biết thường thức này hắn đã lười chửi rồi, khó chịu cũng là chuyện của y.
Chờ đến khi hai người vào thang máy đi xuống gara, phát hiện trong gara có rất nhiều người của chung cư bọn họ.
Sắc mặt Vương Tử Bình không tốt đứng cạnh xe, giục người nhà của hắn lên xe.
“Đường Húc Hải!” Mắt Vương Tử Bình sáng bừng lên, hắn bước nhanh đi tới, nói khẽ với Đường Húc: “Anh theo chúng tôi cùng đi đi, trên xe tôi còn có một chỗ trống. Bây giờ là tình huống gì anh còn không biết sao…”
“Không cần, chúng tôi tự đi một mình.” Đường Húc Hải cắt ngang lời hắn, Vương Tử Bình hiển nhiên cũng từ TV hoặc internet biết tình huống không ổn, hắn coi như thông minh biết đi trước khi trời tối.
“Không, anh có biết hiện tại đi nơi nào an toàn sao? Tôi biết một chỗ, ở ngoại ô…” Vương Tử Bình cực lực khuyên nhủ. Thân thủ của Đường Húc Hải ngày đó hắn thấy tận mắt, nếu không phải Đường Húc Hải đúng lúc đuổi tới, hắn cùng Liêu Khoa không biết sẽ thế nào.
“Không, tôi không đi một mình.” Đường Húc Hải lại cắt ngang lời hắn.
Vương Tử Bình nhìn thoáng qua phía sau hắn, chần chờ nói: “Anh xác định anh mang theo hai người này có thể an toàn à?”
Đường Húc Hải chau mày, hai người nào?
Hắn vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Phó Sử Ngọ đang nói chuyện với ngưởi thân mang tàn tật đang ngồi kế bên kia, Ôn Triệu Minh.
Khoé miệng hơi giật giật, hắn gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn mang hai người họ theo, anh có thể cùng mang theo không?”
Vương Tử Bình lập tức không muốn.
Đường Húc Hải này thật không biết điều mà!
Hắn có một người bạn đúng lúc ở gần nơi quân đội cùng alien chiến đấu, khi quân đội rút lui hắn liền nhân cơ hội đi theo. Hiện giờ trong thành quái vật ngoài hành tinh tuy giảm bớt rất nhiều nhưng không phải không có, vẫn có khả năng gặp phải rất lớn.
Bạn của hắn miêu tả cho hắn nghe qua điện thoại rất dọa người, không có vũ khí, tay không đấu với loại quái vật này chỉ có đường chết thôi. Bản thân hắn còn chưa chắc chạy thoát, mà hắn còn có người nhà!
Kéo Đường Húc Hải cùng đi bất quá cũng vì thèm muốn thân thủ của hắn, muốn mượn sức hắn hỗ trợ bảo vệ người nhà mà thôi. Một mình mang một tên Phó Sử Ngọ coi như miễn cưỡng có thể đi, nhưng muốn mang thêm một gã tàn phế căn bản không thể đi phải ngồi xe lăn, thì chỉ liên lụy người khác thôi!
“Vậy… Xin lỗi xe của tôi hết chỗ rồi.” mặt Vương Tử Bình lộ vẻ khó khăn, cười ha ha trở về bên người nhà.
“Đây không phải vấn đề của cậu!” Đường Húc Hải nhìn y một cái, không được tự nhiên nói: “Phiền nhất những người coi tôi như mấy thứ dễ vỡ vậy, cho nên dọn đến đây ai tôi cũng không nói cho biết.”
Đường Húc Hải rất cậy mạnh, bên ngoài vờ như không có việc gì, lại không lui tới với ai, tự nhiên không có người biết.
“Vậy anh Ôn sao mà biết?” Phó Sử Ngọ nghi ngờ.
“Tôi chỉ tình cờ biết.” Ôn Triệu Minh nhìn Phó Sử Ngọ quay đầu lại nói: “Bác sĩ trị cho tôi và anh Đường là một, lúc tái khám có gặp.”
Bất quá chỉ là quen sơ mà thôi, hai người tâm tình đều không tốt, cũng không có tâm tư kết bạn gì.
Đường Húc Hải chấp nhận cho Ôn Triệu Minh cùng đi, đại khái cũng do tâm tình lá lành đùm lá rách, liên tưởng đến bản thân mình mới vươn tay kéo một cái.
Ôn Triệu Minh sau khi bị tàn tật rất mẫn cảm, Đường Húc Hải đi đường người bình thường nhìn không ra, nhưng anh vẫn nhìn ra có chút mất tự nhiên.
“Đường Húc Hải, thôi để tôi lái cho.” Phó Sử Ngọ nói.
Hiện tại biết Đường Húc Hải chân bên trong có thép tấm, xem như người bệnh, Phó Sử Ngọ như thế nào cũng không có biện pháp sai khiến người bệnh.
“Cậu người này làm gì mà cứ lải nha lải nhải!” Đường Húc Hải nổi giận, giận dữ hét vào mặt y: “Đã nói sắp lành rồi mà! Lái xe không thành vấn đề! Hơn nữa, dựa vào trình độ phản ứng của cậu, giao tay lái cho cậu có khác gì chịu chết hả?”
“Gì?” Phó Sử Ngọ cứng họng.
Miệng người này vẫn đáng ghét không đổi mà!
Phó Sử Ngọ còn muốn lý luận với hắn một phen, cái tên hay trở mặt này, cái gì gọi là “có khác gì chịu chết”, trình độ của y làm gì mà tệ đến thế chứ! Rõ ràng trước còn ngồi trên xe y lái mà!
“Ầm ——” “Két ——” “A!!!”
Sau tiếng va chạm lớn chính là tiếng két thắng lại chói tai, ngay sau đó là tiếng gào rú kinh hoảng của mọi người.
Đường Húc Hải biến sắc: “Ngồi vững!!”
Nói xong, hai tay quay mạnh tay lái, Phó Sử Ngọ bị lực quán tính vứt mạnh vào cạnh cửa.
_____________________
Được rồi, kiên nhẫn chút nhá mọi người, coi anh Ngọ ban đầu cùi bắp chút mà sau này ảnh mạnh kinh hồn, anh Hải ko dám ghẹo dữ quá đó. Truyện ko quan trong ban đầu họ mạnh hay yếu mà là họ có biết cố gắng vươn lên để sống sót hay không. Và điểm làm Vân thích nhất trong truyện là anh thụ trong truyện này biết biến cường không lệ thuộc quá nhiều vào anh công, nếu không có anh công thì anh thụ vẫn có thể sống sót, tất nhiên là lúc sao này lúc đầu thụ vẫn là cọng bún thiu.
Đảm bảo mọi người ko thất vọng, Vân mới có edit thôi mà thấy hồi hộp theo rồi đây nè, nói chi đến đọc ^^