Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 16 :

Ngày đăng: 20:02 18/04/20


“!!!” Phó Sử Ngọ hoảng sợ trợn to hai mắt.



Y gắt gao cố nén xúc động muốn thét lên, quái vật kia cư nhiên ăn não người! Ăn não người!!!



Nôn ……………



Y đột nhiên che miệng mình, chuyển tầm mắt đi không dám nhìn tí nào nữa. Thừa lúc con quái vật đang tập trung ăn y lẳng lặng chạy qua hết con đường giữa hai tòa nhà, chạy vội đến trước phòng khám Tây y.



“Hô —— hô —— hô ——” Phó Sử Ngọ bưng ngực đè lấy trái tim đang đập lên liên hồi, thở hổn hển điên cuồng một trận.



Trong óc từng đợt choáng váng, đây là do bị kích động quá mức.



Lãnh tĩnh! Lãnh tĩnh!



Phó Sử Ngọ dùng sức cắn chặt môi dưới.



Đường Húc Hải đang chờ y cứu mạng! Lúc này tuyệt đối không thể có chút sai lầm nào.



Phó Sử Ngọ dùng cánh tay ướt đẫm lau mồ hôi trên trán, từ ba lô lấy ra cái xẻng công binh vạn năng, học theo Đường Húc Hải dùng miệng kiềm kẹp lấy tấm lưới phòng trộm bao ngoài cửa sổ của phòng khám Tây y.



May mắn nó có hình ô vuông, loại này mỏng hơn chút, dùng kiềm cắt một cái liền đứt. Nếu là loại thẳng đứng hơi thô kia cũng chỉ có thể cưa thôi.



Phó Sử Ngọ nhẹ nhàng dùng sức, y ngừng thở, kiềm phát ra một tiếng ‘cách’ nhỏ, thanh sắt bị cắt đứt.



Phó Sử Ngọ dừng lại, đợi trong chốc lát, không nghe thấy động tĩnh gì lại tiếp tục cắt thanh thứ hai.



Giờ y căn bản không dám trở về nhìn con alien kia, chỉ có thể cầu nguyện lúc nó dùng cơm cũng nên chú ý nhai kĩ nuốt chậm, bên kia còn nằm vài người đủ để nó ăn no mà.



Động tác tay của Phó Sử Ngọ vừa nhẹ vừa nhanh, một chút dư thừa cũng không có. Cửa sổ kia bị y cắt mở một lỗ lớn đủ một người chui qua.



Nắm lấy cánh cửa sổ bị cắt lưới phòng trộm, y vươn tay kéo. Để hóng mát vào mùa hạ, cửa sổ cũng không khóa mà chỉ khép hờ nên dễ dàng bị y đẩy ra.



Phó Sử Ngọ đem ba lô ném vào, hai tay chống một cái liền nhảy lên cửa sổ.
Dịch xe qua lộ ra một khe hẹp, Phó Sử Ngọ mở nhẹ cánh cửa thông tới hầm trú.



Ôn Triệu Minh nghe tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong đường hầm, hai mắt anh lập tức nhìn qua.



“Sử Ngọ? Là anh phải không?” Anh nhịn không được hỏi.



“Là tôi!” Gương mặt căng thẳng của Phó Sử Ngọ xuất hiện: “Tôi tìm được nó rồi!”



“Thật tốt quá!” Ôn Triệu Minh nhẹ nhàng thở ra.



Động tác của Phó Sử Ngọ xé gió bước nhanh đến bên Đường Húc Hải, “Ba” một cái vứt ba lô đến trước người rồi mở tung ra, lưu loát lấy nhiệt kế từ trong đó, xoay người nhét vào miệng Đường Húc Hải.



Y quỳ bên người Đường Húc Hải, cầm hộp thuốc ra. Y vẫn luôn đanh mặt, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, toàn thân toát lên khí thế nói không nên lời.



Vì sao chỉ đi ra ngoài trong chốc lát, Phó Sử Ngọ liền có vẻ có chút không giống? Ôn Triệu Minh ngồi trên xe lăn nhíu mày.



Tuy trước kia Phó Sử Ngọ cũng có một loại khí chất lạnh nhạt sắc bén, nhưng chẳng qua đó là thứ nhuệ khí tầng lớp tinh anh, hiện tại lại tăng thêm một… cảm giác áp bách như nắm sinh sát trong tay? Ôn Triệu Minh không xác định nghĩ.



“Triệu Minh?” Phó Sử Ngọ quay phắt lại, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Ôn Triệu Minh.



Ôn Triệu Minh phản xạ có điều kiện bật thẳng lưng, giọng anh khẩn trương đáp: “Làm sao vậy?”



Phó Sử Ngọ trừng mắt nhìn anh trong chốc lát, sau đó chậm rãi hỏi một câu: “Anh có biết truyền dịch không?”



Ôn Triệu Minh cứng người, môi anh run run một chút, thật lâu sau mới dám lên tiếng: “Thực xin lỗi, tôi không biết…”



Ánh mắt Phó Sử Ngọ lập tức từ lợi hại biến thành mềm nhũn, y uể oải rũ bả vai xuống, tư thế quỳ khuỵu gối chân sau biến thành ngồi xổm: “Làm sao đây? Tôi cũng không biết.”



Khí thế trên người y lập tức tiêu tán, Ôn Triệu Minh bỗng thở phào nhẹ nhõm.



Lúc này Phó Sử Ngọ lại biến về bộ dáng ban đầu của y.