Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 44 : Cứu người

Ngày đăng: 14:03 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Hửm?" Tống Tiêu vốn là nhà sản xuất của 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》, tự nhiên là sẽ biết nam số 2 Kiều Tô này rồi, khi nghe thấy Sở Khâm nói, cậu ta cũng quay đầu sang nhìn. 

Thoạt nhìn sắc mặt của Kiều Tô không được tốt lắm, cậu lùi về sau mấy bước: "Người đại diện của tôi đâu?"

"Người đại diện của cậu có việc không tới được, đi vào trước đi, ông chủ đang ở bên trong." Vệ sĩ mặt không thay đổi nói, duỗi tay mời Kiều Tô vào cửa.

Kiều Tô mím môi, đứng tại chỗ bất động, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho người đại diện. Bọn vệ sĩ cũng không có ý ngăn cản, thong thả chờ cậu ta gọi điện.

"Vương ca, sao anh không tới đây vậy?" Kiều Tô nhịn lửa giận đang bốc cháy hừng hực xuống, ôm một chút hy vọng cuối cùng bấm điện thoại...

"Bên anh có chút việc, em tự vào nói chuyện với Trâu tiên sinh đi." Người đại diện ở đầu bên kia nói hàm hồ.

"Vương Kiến Quốc, anh có ý gì!" Kiều Tô không thể nhịn được nữa, lớn tiếng chất vấn. Người đại diện nói dẫn cậu tới gặp Trâu Ba, thế lực của tên Trâu Ba này trong giới giải trí rất lớn, nhưng danh tiếng lại vô cùng không ổn. Vốn dĩ cậu không muốn đi, người đại diện lại lừa cậu nói sẽ đến gặp Trâu Ba trước, hiện tại lại bỏ cậu ở đây một mình.

Người đại diện đành phải trấn an Kiều Tô: "Tiểu Kiều à, hiện tại em đang ở trong giai đoạn sự nghiệp đang thăng tiến, có vài người không đắc tội được đâu. Trâu Ba có rất nhiều tài nguyên, chỉ cần tranh thủ được một chút, em có thể giảm bớt nhiều năm phấn đấu rồi, nghĩ thoáng chút đi..."

Kiều Tô tức đến mức run tay, không đợi nghe hết lời của người đại diện liền cúp điện thoại. Nhìn vệ sĩ ở hai bên, cậu hít sâu một hơi: "Người đại diện của tôi không có ở đây, hôm nay không có cách nào bàn chuyện làm ăn được rồi, thay tôi nói tiếng xin lỗi với Trâu tiên sinh nhé." Nói xong, cậu xoay người định đi.

Sở Khâm nheo mắt lại, nhìn hai tên vệ sĩ kia trực tiếp chặn ngang lối đi của Kiều Tô, nửa ép buộc kéo cậu ta vào biệt thự sát vách.

"Ở sát vách là ai vậy?" Sở Khâm hỏi Chung Nghi Bân, biệt thự này là của Chung gia, làm hàng xóm nhiều năm như vậy, cũng nên biết chứ hả. Chung Nghi Bân vô tội nhìn cậu, bó tay.

Sở Khâm đỡ trán, sao mà mình lại quên được chứ, người này bị mất trí nhớ, đến cả ba mẹ đều không nhớ rõ, làm sao có thể nhớ được hàng xóm là ai.

"Chỉ cần gọi điện thoại cho quản lý tiểu khu là được rồi." Tào quản gia ở một bên ôn thanh nói, y cầm lấy điện thoại cố định treo trên tường, bấm số của quản lý tiểu khu, "Xin chào, đây là căn biệt thự số 16, tôi có ý định mua căn biệt thự bên cạnh, có thể nói cho tôi biết tên họ và phương thức liên lạc của đối phương được không?"

"Hàng xóm sát vách của ngài là Trâu tiên sinh, có thể bấm mã vùng rồi bấm 017, như vậy đã có thể trò chuyện với hàng xóm của ngài rồi." Bên quản lý trả lời rất có trách nhiệm.

"Trâu..." Sở Khâm cấp tốc nhớ lại xem mình có quen người nào họ Trâu không, Kiều Tô tới đây tám chín phần mười là để gặp người trong giới rồi, mà trong giới này họ Trâu có quyền có thế, cũng chỉ có cái tên Trâu Ba khiến cho người khác chán ghét kia thôi.

Trâu Ba là một đồng tính luyến ái, liền thích xuống tay với tiểu thịt tươi đang nổi, mặc kệ người ta là thẳng hay cong, chỉ cần gã coi trọng liền nghĩ biện pháp thu vào tay.

《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 đã tung trailer, không chỉ được truyền bá điên cuồng trên mạng, những người xem đài cũng vô cùng chờ mong. Kiều Tô diễn vai hoàng hậu nam có phong thái thanh nhã, chiếm một vị trí quan trọng trong trailer.

Lúc thi đậu Trạng Nguyên xuân phong đắc ý, khi đi săn cùng thiên tử vào mùa thu hào hoa phong nhã, thời điểm tranh cãi trong triều đình oai hùng rạng rỡ, vào đêm động phòng hoa chúc ngượng ngùng luống cuống, trailer chỉ có vài phút ngắn ngủi nhưng Kiều Tô đã thay bốn bộ quần áo, mỗi một bộ đều tinh mỹ tuyệt luân. Kết hợp với gương mặt thanh lãnh tuấn tú, đích thật là mặt mày như ngọc, công tử vô song. Cũng không biết cậu đã hút hồn bao nhiêu cô gái, trong vòng mấy ngày, fan trên weibo của Kiều Tô tăng vọt từ hơn một trăm vạn đến năm trăm vạn.

Người xinh đẹp như vậy, tự nhiên cũng thu hút cả sự chú ý của Trâu Ba.

Cái tên Trâu Ba này, nói cho đúng thì gã cũng không phải là ông chủ của công ty giải trí nào cụ thể cả, chỉ có thể kêu là một tên côn đồ trong giới, thế nhưng lại là một tên côn đồ đã lăn lộn ra tên ra tuổi. Gã dựa vào một ít quan hệ với bên trên, giật dây bắc cầu cho rất nhiều người, mạng giao thiệp vô cùng rộng lớn. Lăn lộn trong giới vài chục năm, ở đâu cũng có mặt của gã, quả thật trong tay gã có rất nhiều tài nguyên, là anh em với mấy đạo diễn lớn, cũng rất thân quen với lão tổng của mấy công ty giải trí, mà quan trọng nhất là, trong tay gã có một nhánh truyền thông bát quái.

Trâu Ba muốn nâng ai, thật đúng là có thể nâng cho nổi lên, mà gã đã muốn chèn ép ai rồi, cũng chỉ là chuyện trong vòng 1 phút đồng hồ thôi.

Kiều Tô không còn cách nào khác, chỉ có thể đi vào cùng vệ sĩ. Phía sau bàn trà là một chiếc ghế dài được làm bằng da, một nam nhân trung niên với cái bụng bia đang nửa nằm ở bên trên, cầm điếu xì gà trong tay phả khói, người kia chính là Trâu Ba.

"Tới đây." Trâu Ba thấy Kiều Tô, cặp mắt sáng lên, hất hất cằm, ý bảo cậu đến ngồi, cặp mắt không chút kiêng kỵ nhìn Kiều Tô từ trên xuống dưới một lần, càng nhìn càng thấy thoả mãn.

Dưới ánh mặt trời da thịt trắng nõn lộ ra vài phần cảm xúc tựa như đồ sứ, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, bất kể là tách riêng hay đặt chung một chỗ đều vô cùng thuận mắt. Mà quan trọng nhất là dáng người rất tốt, hai chân thon dài, eo nhỏ mông cong, nhất định ăn vào sẽ đặc biệt ngon miệng.

"Người đại diện của tôi không có ở đây, không có cách nào bàn chuyện làm ăn với Trâu tiên sinh được, vô cùng xin lỗi, không thôi chúng ta hẹn lại hôm khác vậy." Kể từ lúc vào cửa, Kiều Tô đã cảm thấy mình bị một con cóc ghẻ dùng nọc độc bao vây, cả người vô cùng khó chịu.

"Đừng vội, đến đây ngồi nào." Trâu Ba ngồi dậy, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo cậu đến ngồi, "Chuyện làm ăn, vốn chỉ định nói với một mình em thôi, không cần người đại diện đến làm gì."

Kiều Tô cắn chặt răng, đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu gặp trường hợp này, bình thường người khác thấy cậu không chịu cũng liền thôi, nhưng Trâu Ba lại rất khó đối phó.

Ngu Đường một bên ăn thịt nướng, một bên nghe Sở Khâm kể về cái tên Trâu Ba này, ghê tởm tới mức ăn không nổi nữa, hất hất cằm với người mặc đồ đen đang ngồi chồm hổm trong bóng tối ăn khoai tây nướng. Rất nhanh người mặc đồ đen đã ăn xong xâu khoai tây, tiện tay quăng một cái, cái xâu bằng trúc vững vàng cắm vào cọc gỗ trong tay Tào quản gia, lắc mình một cái liền nhảy qua vách tường.



Chung Nghi Bân nhịn không được ca ngợi một tiếng: "Thân thủ tốt quá! Đó là vệ sĩ nhà cậu hả?"

"Cậu ta tên Độc Cô Ám, là con nuôi trong nhà Đường Đường." Tống Tiêu cười nói.

Sở Khâm chép miệng một cái, đây mới đúng là nhà giàu đó, nuôi một đứa con nuôi bồi dưỡng làm sát thủ ngay từ nhỏ để bảo vệ con trai của mình... Làm vậy là phạm pháp phải hông...

Qua không bao lâu, Độc Cô Ám lại lắc mình trở về, mặt không thay đổi tiến đến bên tai Ngu Đường nói mấy câu.

Nhất thời chân mày Ngu Đường nhăn lại: "Cái tên Trâu Ba kia, hình như định bá vương ngạnh thượng cung thì phải."

Sự thật đúng như Độc Cô Ám đã thấy, Trâu Ba uy hiếp Kiều Tô đi tới bên cạnh gã, sau đó liền đặt người xuống dưới thân chuẩn bị khi dễ. Kiều Tô dùng một cước đá văng gã định bỏ trốn, không ngờ lại bị vệ sĩ bắt lại, đè xuống đất.

"Con điếm này, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Trâu Ba nắm lấy cằm của cậu, "Không muốn lặn lộn trong giới nữa hả?"

Kiều Tô nhìn gã chằm chằm: "Tôi không cần tài nguyên của ông, không bàn chuyện làm ăn này nữa, nếu ông thả tôi đi, tôi sẽ coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Còn nếu ông cứ cưỡng bức, dù cho có không lăn lộn nổi nữa tôi cũng phải đá ông ra cùng!"

"Chà chà, mày đá thử coi, xem thử một đứa bán mông, còn có thể nhận được sự đồng tình của công chúng không." Trâu Ba nói xong liền xé rách quần áo của Kiều Tô.

Kiều Tô bị vệ sĩ đè xuống, nằm ngửa trên sô pha, thằng già trên người thì cười gian ác véo thân thể cậu, nhìn trần nhà tráng lệ, Kiều Tô chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

"Ngoan, đừng sợ, chỉ cần em hầu hạ tôi thật tốt, sau này sẽ có cả đống tài nguyên tùy em chọn." Trâu Ba cười híp mắt nói, tiểu mỹ nhân này thật xinh đẹp, còn mê người hơn cả bé trai đang nổi mình mới ăn mấy ngày trước, thật đáng giá gã dùng tài nguyên lớn nâng đỡ mà.

"Đinh đong ——" Đột nhiên chuông cửa vang lên, mấy người trong phòng đều sửng sốt.

Cái nhà này được xây khép kín, bên ngoài nhìn không thấy tình cảnh bên trong, vệ sĩ bước tới mở điện thoại có hiển thị mặt, màn ảnh xuất hiện gương mặt của Chung Nghi Bân.

Trâu Ba biết sát vách là biệt thự của Chung gia, nhưng không ngờ tới là hôm nay Chung Nghi Bân cũng có ở đây, gã ra hiệu cho vệ sĩ trả lời.

"Thấy ông chủ Trâu ở chỗ này nên tôi đưa vài món ngon đến đây." Chung Nghi Bân giơ giơ cái dĩa trong tay, bên trên có rất nhiều thịt nướng.

Nếu như là hàng xóm bình thường đến thăm hỏi, chỉ cần kêu vệ sĩ nhận đồ là được, nhưng Chung Nghi Bân lại không giống như vậy. Trong giới giải trí Thịnh Thế là một sự tồn tại ít ai dám chọc tới, đa số mấy công ty kiểu này vốn là sản xuất dây chuyền, bản thân có công ty giải trí, nghệ sĩ, đài truyền hình, thậm chí là cả tài chính nữa, cái gì cũng không thiếu, lực ảnh hưởng ở trong nước vô cùng lớn. Trâu Ba cũng không dám đắc tội với Chung Nghi Bân, gã chỉ có thể sửa sang lại quần áo, kêu vệ sĩ trông chừng Kiều Tô, còn mình thì đi ra ngoài nghênh đón.

"Chung tổng thật hăng hái, cũng đến đây chơi hả?" Trâu Ba thấy Sở Khâm đi theo phía sau Chung Nghi Bân, ánh mắt lóe lóe, cười lên tiếng chào hỏi Sở Khâm.

Sở Khâm lớn lên đẹp mắt, lại biết cách ăn nói, cũng không phải Trâu Ba chưa từng đánh chủ ý lên cậu. Nhưng vừa mới có chút ý tứ, Chung Nghi Bân liền thả tiếng, nói Sở Khâm là người của anh, vậy nên cũng không còn ai dám đánh chủ ý gì cả. Huống chi cái nghề như MC, cũng không phải là thuần nghệ sĩ, không cần phải ỷ lại vào tài nguyên làm gì.

Chung Nghi Bân đưa dĩa thịt nướng trong tay cho Trâu Ba, "Không mời tôi vào uống một tách trà sao?"

Nụ cười của Trâu Ba trở nên cứng đờ, nâng tay mời hai người đi vào. Vệ sĩ dùng sức kéo Kiều Tô vào trong phòng, Kiều Tô nghe thấy tiếng của Sở Khâm, nhất thời cứ như nắm được cọng rơm cứu mạng, dùng hết lực khí giãy ra khỏi sự kiềm kẹp của vệ sĩ, sau đó liền xông ra ngoài.

"Ui da!" Sở Khâm bị Kiều Tô va vào ngực.

Chung Nghi Bân vội vươn tay ra đỡ, mới ngăn chặn được thảm kịch cả hai ngã nhào xuống đất.

"Kiều Tô! Sao em lại ở đây vậy?" Sở Khâm giả vờ kinh ngạc nói.

"Em và người đại diện đến nói chuyện làm ăn, người đại diện không có tới, đang định cáo từ ông chủ Trâu đây." Kiều Tô nắm chặt lấy tay của Sở Khâm, hi vọng anh ấy có thể hiểu ý của mình.

Sở Khâm cứ như không có cảm giác được, cậu cười híp mắt nói: "Vậy thì tốt quá, đi với anh nào, qua chỗ bọn anh chơi cùng, bọn anh đang định tìm người chơi đấu địa chủ nè."

Chung Nghi Bân trò chuyện với Trâu Ba, Sở Khâm liền lôi kéo Kiều Tô ra cửa.

Sắc mặt Trâu Ba tái xanh, nhưng lại không thể nói được gì, chỉ có thể cười khan nói chuyện với Chung Nghi Bân.

======================================

Tiểu kịch trường

《 Tập: Quy tắc ngầm rất là đáng sợ》

Người xấu Ba: Mị ha ha, em có la đến rách họng cũng sẽ không có ai để ý đâu!

Khâm Khâm: Úi, trùng hợp quá, đến đấu địa chủ nào

Người xấu Ba:... Mẹ nó, làm hỏng chuyện tốt của ông

Nhị Bính: Mị ha ha, em có la đến rách họng cũng sẽ không có ai để ý đâu!

Khâm Khâm: Úi, trùng hợp quá, đến đấu địa chủ nào

Nhị Bính: ... Được, anh ra trước, một đôi JJ

Khâm Khâm: ...