Máu Ma

Chương 14 :

Ngày đăng: 02:17 22/04/20


Oanh đưa Hồng tới một hang động nhỏ nhưng ăn thực sâu vô lòng núi. Đường đi ngoằn ngoèo và nhỏ hẹp, nhiều chỗ chỉ vừa một người chui qua. Nơi đây thực lý tưởng để nàng trị thương. Hang động này, Oanh cũng vừa kiếm ra được. Tuy nhiên, nàng không ngờ nơi tận cùng của hang động lại phình ra nhưmột căn phòng nho nhỏ như thế.



Hồng cũng thích thú vô cùng. Nàng không ngờ lại có một nơi lý tưởng như thế này để ẩn thân. Từ trước tới nay. Hồng chỉ tìm tới những nghĩa địa hoang vu, trốn trong những quan tài mục nát ở các ngôi cổ mộ nhỏ hẹp. Hồng thích thú ôm lấy Oanh nói:



- Chúng ta có thể ở trọn đời nơi đây cũng thú vị rồi.



Oanh mỉm cười. Hôn nhẹ lên môi Hồng. Hai người quyện lấy nhau, lăn lộn trên lớp rêu dầy như ột tấm thảm dưới nền đất. Quần áo của cả hai bật tung ra thực nhanh. Bộ ngực con gái của Hồng trắng mơn mởn, cứng ngắc và đỏ ao. Nếu so về tuổi tác. Hồng phải lớn hơn Oanh mấy chục tuổi. Nhưng nàng lại nhập vô ma giới năm chưa đầy hai mươi, nên thân thể đã giữ lại ở thời gian đó. Còn Oanh đã hơn ba mươi rồi. Tuổi tác nàng kém xa Hồng, nhưng bề ngoài bây giờ lại là thiếu phụ quá ba mươi. Tuy nhiên, da thịt Oanh vẫn còn cãng cứng và đầy ăm ắp. Vì dù sao, sống ở Mỹ vật chất cũng đầy đủ nên da thịt nàng vẫn còn hấp dẫn vô cùng.



Oanh thì thào nói bên tai Hồng:



- Hồng ơi, nói thực cho mình biết đi. Làm sao mà Hồng biết được hết quyền phép của ma giới.



Hồng mỉm cười, hiểu ý Oanh ngay. Nàng nói:



- Oanh chưa tin mình phải không. Hãy coi này.



Vừa nói, Hồng vừa đưa lưỡi liếm nhè nhẹ trên bàn tay Oanh. Những vết nứt nẻ rướm máu biến hình thực nhanh. Những lớp da cứng và dầy như vỏ cây cháy, từ tư mềm mại trở lại. Tuy nhiên, vẫn còn giữ mầu thật xậm. Oanh mừng rỡ la lên.



Hồng ơi, liếm đi, hãy liếm hết mặt mũi của Oanh cho trở lại bình thường đi nghe Hồng. Nhất định mình không quên ơn Hồng đâu.



Hồng thì thào:



- Chúng mình đã chịu kết nghĩa với nhau, còn có cái gì Hồng tiếc Oanh nữa chứ.



Oanh rà cả hai tay lên thân thể Hồng mơn trớn.



-Thân thể Hồng đẹp quá đi. Thếnày làm gì mà thằng cha Lâm không mê Hồng cơ chứ.



Cả hai ôm ấp nhau cho tới khi gà gáy sáng. Mặt mũi Oanh cũng đã trở lại bình thường. Tuy nhiên, mầu sắc vẫn còn đen sạm như bàn tay.




Tới sáng, Oanh thức dậy. Nàng vô cùng thích thú khi thấy mặt mũi trắng trẻo như xưa. Khỏi cần phải nhờ tới Hồng giúp nàng nữa. Oanh lững thững ra phỏi hang động. Mặt trời mới vừa nhú lên, ánh bình minh bây giờ không làm nàng cảm thấy một chút gì khó chịu như mấy hôm trước nữa. Oanh nhớ tới Hồng và những lời hứa với cô nàng này. Bây giờ nàng cũng không sợ cô ta biến mất vì đã bị nhốt trong hang động bằng cỏ mặt trời ở ngoài rồi. Oanh bắt một tên lùn, lấy chiếc tô lớn cắt máu nơi tay nó cho đầy tô, đem về chỗ hang động nhốt Hồng.



Nàng vừa tới cửa hang đã nghe tiếng Hồng chửi ma vang lên trong đầu:



-Quân phản bội, mày lừa tao tới đây nhốt ở trong này với mưu đồ gì hả?



Oanh mỉm cười đem tô máu vô trong hang đưa cho Hồng hỏi:



- Nếu Hồng có muốn chửi mình thì cứ việc chửi đi. Đây là tô máu của giống người trừ ánh sấng và cỏ mặt trời, có uống thì uống. Ngày ngày, mình sẽ đem vô đây cho Hồng uống, cho tới khi nào tương đương với số lượng máu Hồng hút được từ trước tới giờ, tự nhiên Hồng sẽ ra khỏi được hang động này ngay.



Hồng cầmtô máu húp vội vàng. Nàng thấy những ngụm máu chảy vô cơ thề như một thần dược làm cho thân thể nàng dễ chịu vô cùng. Húp hết tô máu, Hồng thèm thuồng hỏi:



- Mỗi ngày chỉ có thế này thôi hay sao?



Oanh mỉm cười.



- Lẽ dĩ nhiên có nhiều có ít, chứ không phải chỉ có bấy nhiêu thôi, làm sao đủ cho Hồng chứ. Côn một điều nữa, Hồng chưa hiểu được mình. Đó là hàng ngày mình sẽ hút máu Hồng, để cho lượng máu trong người Hồng giảm xuống, cho dễ tương đồng với máu Hồng đã uống vô. Như vậy Hồng có thấy mình nhốt Hồng ở đây là quá đáng hay không?



- Oanh không nói dối mình phải không?



Oanh mỉm cười. Nụ cười hình như luôn luôn nàng giữ trên môi.



- Hồng hãy nhìn kỹ gương mặt mình coi, có phải đã trở lại như xưn rồi không. Thử hỏi, mình có phải giữ Hồng ở đây để lợi dụng Hồng nữa hay không?



Lần đầu tiên khi từ khi trở thành Ma Cà Rồng tới giờ, Hồng chảy nước mắt vì cảm động. Nàng ôm lấy Oanh nức nở nói:



- Oanh ơi, mình trách lầm bồ rồi. Hãy tha thứ cho mình nghe Oanh.