Máu Ma

Chương 17 :

Ngày đăng: 02:17 22/04/20


Sau cùng chỉ còn lại một đống xương. Jane yên tâm trở về hang động giam giữ Hồng. Nàng thích thú thực hiện luôn một trong những điều vừa đọc được trong tư tưởng của lão Lâm. Đó là làm Hồng không còn đọc được ý nghĩ trong óc nàng nữa khi mà nàng không muốn. Trong khi nàng vẫn hiểu rõ Hồng đang nghĩ gì. Cái ý tưởng ăn thịt luôn cô nàng này tự nhiên hiện rõ trong đầu Jane. Nhưng nàng vẫn nằm đó hút máu Hồng tỉnh bơ nhưcon nhỏ ngây thơ chẳng biết gì.



Bây giờ thấm thoát Oanh đi đã được hơn tưần lễ mà chưa thấy tăm hơi đâu. Jane vẫn làm công việc hàng ngày mà Oanh giao phó. Công lực của Jane lúc này không sao mà lường được. Nàng không còn ngủ trong hang động với Hồng nữa. Chỉ tới cử, bắt mấy tên lùn cho Hồng hút máu. Jane mới ghé qua đó một lúc rồi lại đi ngay.



Chiều nay nàng vừa trở về nhà. Bỗng chuông điện thoại reo vang. Jane nhấc máy lên.



- Alô.



- Alô, có phải nhà cô Oanh không ạ?



- Dạ, phải.



- A... Jane phải không. Cô Oanh có nhà không em?



Thưa ông, cô tôi đi vắng. Xin lỗi ông tên chi ạ?



- Jane không nhận tôi hả? Tùng đây. Tôi đưa em đi nhà thương tiếp máu mà quên rồi sao?



Jane cười khúc khích nói.



- A... thì ra anh Tùng. Cô Oanh đi chơi chưa về, anh tìm cô Oanh có chuyện gì không?



- Có gì đâu lâu quá không thấy cô ấy đi làm, nên gọi điện thoại hỏi thăm thôi. Em đã khỏe hẳn chưa?



- Dạ, cám ơn anh, em khỏe như voi rồi. Không nhờ anh hôm đó, chắc hồn em đã du địa phủ rồi.



- Em đang làm gì ở nhà đó?



- Có làm gì đâu. Đang buồn muốn chết đây anh.



Giọng Tùng hớn hở.



- Em có muốn đi chơi không, anh tới đưa em đi.



- Đi đâu mới được chứ?



- Thì đi ăn uống, nhảy nhót gì mà không được.



Jane reo lên.



- Vậy thì còn gì bằng nữa. Nhưng mà em chưa tới hai mươi mết tuổi đâu, có vô mấy chỗ nhảy nhót được không?



Giọng Tùng kiêu hãnh.



- Em khỏi lo, đi với anh không có đứa nào dám hỏi đâu.



- Thật không đó, đây là Mỹ nghe anh. Tụi cảnh sát nó không chừa mặt nào đâu à nghe.



Tùng cười hì hì:



- Vậy mà có nhiều mặt nó phải chừa ra đó em à. Em thay đồ đi, anh tới liền nghe em.
- Có thực không đó, coi kìa. Thân thể anh ốm eo, gầy còm như vậy. Em nghi quá đi.



- Em cứ cho anh thử đi thì biết ngay chứ gì.



Jane đứng dạng hẳn hai chân, chống tay vô cạnh sườn, cười cười hỏi:



- Anh muốn ăn món nào trước?



Tùng lỳ lợm, tiến tới trước, nói:



- Món nào cũng được?



Jane lùi lại, la lên:



- Không được... không được. Anh phải đứng yên đó để em kê khai thực đơn đã.



Tùng sợ làm Jane mất hứng, đứng lại nói:



- Thôi được rồi, em muốn kê khai cái gì thì kê khai mau mau đi. Anh đói lắm rồi đó.



- Được rồi. Món thứ nhất là: Dùng răng nanh hút máu cần cổ.



Tùng cười hì hì hỏi:



- Còn món thứ hai là gì?



- Món thứ hai là: Cắn cổ tay hút máu.



Món thứ ba là gì?



- Moi tim hút máu.



Tiếng Tùng hơi nhỏ lại.



- Món thứ tư là gì?



- Cào..



Jane vừa nói tới đó, Tùng đã thấy miệng nàng hé ra, hai chiếc răng nanh nhô dài hẳn ra ghê hồn. Chàng run lập cập hỏi:



- Em... em làm saọ vậy?



- Em đã nói rồi, thịt người bảy món chưa nói hết món thứ tư mà anh đã sợ rồi hay sao. Như vậy mà còn đòi ăn tới bảy chục món nữa à?



- Em... em... tính làm thực hả...?



- Em có nói láo với ai bao giờ đâu.



Nói tới đó, Jane đã tiến tới sát bên Tùng. Nàng vòng tay ôm lấy chàng khi thân thể Tùng như co lại. Hai chiếc răng nanh Jane cắm xâu vô mạch máu nơi cổ chàng...