Màu Xanh Huyền Bí

Chương 48 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


《 Khuynh tẫn thiên hạ 》 đã tiến vào giai đoạn quay cuối cùng.



Tây Tấn cùng Đông Nguỵ hai nước giằng co không dứt, sanh linh đồ thán, dân chúng lầm than.



Lăng Phi Dương sau khi lên ngôi vì ổn định triều cương, không thể không tiếp nhận nữ nhân triều đình kín đáo đưa cho hắn, đặc biệt là cháu gái tướng quốc quyền khuynh cả triều, càng thêm bị hối thúc lập nàng ta làm hậu.



Cố Khanh Trần rốt cuộc đối với Lăng Phi Dương hoàn toàn chết tâm, quyết định vứt bỏ tất cả đi tìm Tô Thanh hòa.



Lăng Phi Dương dưới cơn nóng giận đem Cố Khanh Trần nhốt ở trong thâm cung.



Tô Thanh Hòa đem thuộc hạ thu xếp thích đáng, sai phái Sứ giả cầu hòa.



Sứ giả Đông Nguỵ ngay trước mặt bá quan văn võ Tây Tấn, chuyển đạt yêu cầu của Tô Thanh Hòa.



“Nguyện lấy cả nước Đông Nguỵ, đổi cưới một mình Cố Khanh Trần. Từ đó trên đời không còn Đông Nguỵ, không còn Tô Thanh Hòa.”



Lời này vừa nói ra, bách quan mặt lộ vẻ kinh hỉ, lớp lớp dâng sớ cầu Lăng Phi Dương đồng ý.



Lăng Phi Dương sắc mặt tái xanh, chỉ để lại câu “Ngày mai bàn tiếp”, liền bực tức bãi triều.



Lăng Phi Dương cảm giác sâu sắc mình bị Cố Khanh Trần phản bội, trong cơn giận dữ, láo xưng Cố Khanh Trần đã chết, thậm chí ngụy tạo một cỗ thi thể, đưa tới cho Tô Thanh Hòa tự mình nghiệm chứng.



Lăng Phi Dương tự nhiên làm được không chê vào đâu đượ



c, khiến Tô Thanh Hòa tin tưởng, Cố Khanh Trần vì không liên lụy hắn, đã tự ải bỏmình.



Tô Thanh Hòa vô cùng bi thương, quỳ gối trước mộ phần Cố Khanh Trần suốt cả hai ngày.



Bão tuyết đầy trời, ngàn dặm đóng băng, Tô Thanh Hòa một lòng không muốn sống nữa để mặc cho gió tuyết đông chết.



Lăng Phi Dương chỉ là muốn khiến Tô Thanh Hòa tự động buông tha, không nghĩ tới sẽ hại chết hắn, chuyện này bị Cố Khanh Trần biết được, Cố Khanh Trần lấy cái chết uy hiếp, vội vã rời cung tìm kiếm Tô Thanh Hòa.



Cố Khanh Trần một đường chạy như bay, đi theo phía sau chính là Lăng Phi Dương.



Tuyết đóng thật dày bao trùm Tô Thanh Hòa, Cố Khanh Trần giống như nổi điên đem tuyết đọng phủi xuống, Tô Thanh Hòa ôm thật chặt mộ bia, ở trên tấm bia lưu lại thật sâu vết móng tay, ngón tay bị đá cẩm thạch trên bia mộ mài đi gần một đốt, lộ ra xương trắng bên trong, vết máu đã sớm khô lại, vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng, làm cho ai nhìn thấy mà cũng ghê người.



Tất cả động tác của Cố Khanh Trần bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngác quỳ gối bên cạnh Tô Thanh Hòa.



Lăng Phi Dương không nghĩ tới sẽ là cảnh tượng thê thảm như vậy, chỉ cảm thấy không còn hy vọng, từ đó về sau, hắn sẽ không thể tiếp tục có được Cố Khanh Trần.



Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của Tang Đồng, xuân về hoa nở mùa, lại phải quay cảnh ngày mùa đông giá rét. Tang Đồng không khỏi oán thầm, không biết Nghiêm Dực Toàn nghĩ như thế nào, tại sao không ở trước khi tuyết tan quay cảnh này xong luôn cho rồi.



Thật ra thì Nghiêm Dực Toàn không phải là không có nghĩ tới việc quay trước cảnh này, nhưng ông lại lo lắng Tang Đồng có thể không có biện pháp làm bật ra được loại rung động mà ông mong muốn, cho nên tốt nhất là theo đúng trình tự cảnh quay mà tiến hành, cũng có thể khiến cho các diễn viên nhập vai tốt hơn.
Một khắc kia, lòng Lương Nguyên như gánh chịu một đòn nghiêm trọng, không phải cái loại bén nhọn đau đớn, mà là sau một kích nặng nề, từ từ chết lặng, từng trận đau đớn nặng nề chậm rãi lan khắp cơ thể, vô luận như thế nào cũng không giãy thoát ra được.



Lương Nguyên buồn bã mở miệng: “Thật xin lỗi……”



Nói xong, ngay cả Lương Nguyên cũng cảm thấy tự khinh bỉ bản thân mình, trừ ba chữ yếu ớt này, hắn không dám nói ra những lời khác nữa.



Tang Đồng khẽ mỉm cười: “Một mình tôi ở nơi đất khách quê người uống say mèm, say bí tỉ ở nơi đầu đường xa lạ, nếu không phải có người tốt bụng đi ngang qua đưa tôi đến khách sạn, tôi chỉ sợ là đã chết ở xứ người rồi…… Lương Nguyên, từ lúc tôi tỉnh lại, tôi liền quyết định, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, tôi đều phải quên được anh!”



Sắc mặt của Lương Nguyên bỗng nhiên trắng bệch một mảnh.



Tang Đồng yên lặng nhìn Lương Nguyên nói: “Như thế nào, anh còn muốn hỏi tôi có yêu anh nữa hay không…… Lương Nguyên, anh đã đem một chút tình cảm cuối cùng tôi dành cho anh, diệt trừ sạch sẽ hầu như không còn rồi!”



Lương Nguyên chợt lắc đầu một cái: “Không, không phải như thế…… Đồng Đồng, anh làm nhiều như vậy cũng là vì chúng ta có thể có một tương lai tốt hơn! Hai chúng ta đều là nghệ sĩ, ở trong vòng phức tạp này, rất nhiều việc cũng là thân bất do kỷ! Anh muốn để cho em có một cuộc sống tự do tự tại, cho nên anh nhất định phải cường đại để có thể cho em tất cả, để cho em có thể làm những gì mình thích……”



Tang Đồng liên tục cười khổ: “Lương Nguyên, anh luôn nói anh làm tất cả đều là thân bất do kỷ, cũng là vì tôi, nhưng anh có từng nghĩ qua, tôi muốn cũng không phải những thứ kia!”



“Vậy em nghĩ muốn cái gì?” Lương Nguyên khổ sở nhỏ giọng nói, “Em muốn không phải là những thứ này, nhưng anh lại muốn đem mọi thứ tốt nhất dành cho em……”



Tang Đồng nhìn hắn càng ngày càng khó lấy mình, đột nhiên liền bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Anh hỏi tôi nghĩ muốn cái gì, tôi đã sớm nói với anh rồi đấy thôi…… Lương Nguyên, tôi với anh đã là quá khứ.”



Lương Nguyên trầm mặc không nói, vô lực nhìn cô.



Tang Đồng không nhanh không chậm nói: “Ngày xưa có một Quốc vương, giọt nước mắt của hai cô con gái ngài có thể biến thành kim cương. Cô chị gả cho một hoàng tử dùng nước mắt của cô tạo ra những tòa lâu đài, cô em lại gả cho một người du mục bình thường. Trước lúc Quốc vương qua đời muốn gặp mặt bọn họ, cô chị khắp người vàng bạc châu báu, mà cô em cùng người du mục vẫn bộ dạng nghèo khó. Quốc vương rất kinh ngạc hỏi, rõ ràng một giọt nước mắt của con là có thể giúp cho các con sinh sống tốt hơn, tại sao các con còn phải sống túng quẫn như vậy? Người du mục nói: nhưng con không nỡ để cho nàng ấy khóc a……”



Lương Nguyên chấn động toàn thân, cũng không thể nói được câu nào.



Tang Đồng dừng một chút, bình tĩnh hỏi: “Lương Nguyên, anh cảm thấy là cô chị khắp người phục trang đẹp đẽ sẽ có cuộc sống hạnh phúc, hay là cô em nghèo khó lại được người xem như trân bảo sẽ sống hạnh phúc?”



Lương Nguyên á khẩu không trả lời được, đột nhiên cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với Tang Đồng nữa rồi.



Tang Đồng nhấp một ngụm trà, nhớ tới những điều tốt đẹp mà bọn họ đã từng cùng nhau trải qua, hơi phiền muộn: “Tả Tả nói rất đúng, nếu như một người đàn ông yêu thương tôi, vĩnh viễn sẽ không bỏ lại tôi, mặc kệ tình huống có khó khăn bao nhiêu đi chăng nữa.”



Sắc trời đã tối, Tang Đồng để ly xuống đứng lên: “Em cần phải trở về…… Lương Nguyên, tôi không phải Thánh mẫu, Hưởng Ngôn cho tôi cuộc sống rất vui vẻ, cho nên tôi đã không còn oán hận anh nữa rồi…… Nhưng là, thật xin lỗi, tha thứ tôi hiện tại không có biện pháp chúc phúc anh.”



Tang Đồng đi hai bước, không nhịn được quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Anh mới vừa nói nếu quả như thật sự có yêu, cũng sẽ không lại đi yêu người khác. Nhưng Lương Nguyên, anh lần lượt từ bỏ tôi, còn muốn tôi thế nào kiên trì ở nguyên tại chỗ chờ anh?”



Lương Nguyên rốt cuộc hoàn toàn chết tâm, giờ khắc này, hắn cũng tìm không được lý do để kiên trì nữa rồi.



Tang Đồng đi thật lâu, ly trà trên bàn, đã sớm không có hơi nóng, Lương Nguyên không biết như thế nào vươn tay, một hớp uống cạn hết.



Nước trà lạnh lẽo, mang theo vị trà bị ngâm đã lâu, thật đắng vô cùng, không còn là vị đắng đi qua ngọt ngào sẽ tới, chỉ còn lại tối tăm đau đớn khôn cùng, đau đến ngay cả trái tim cũng khẽ co rúc lại.