Màu Xanh Huyền Bí
Chương 64 :
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
Tang Đồng cảm thấy, đứa nhỏ – loại sinh vật này, giống như đại di mụ, ngàn
tiếng hô, vạn tiếng gọi nó không đến, vất vả làm xong các biện pháp
nghênh đón nó, nó luôn tới trễ, nhắm đúng thời điểm con người ta buông
lỏng, đột nhiên đến, khiến cho ta trở tay không kịp.
Vì để sinh
ra một bảo bảo khỏe mạnh, Lạc Hưởng Ngôn đã cùng Tang Đồng làm đủ các
công tác chuẩn bị, không chỉ có cai rượu, còn kiên trì quy luật làm việc và nghỉ ngơi, dậy sớm rèn luyện, ăn uống đầy đủ……
Có thể có thời điểm, anh càng muốn có được cái gì, thì ông trời càng không cho anh toại nguyện.
Tang Đồng uất ức, một ngày mười bận đuổi theo Lạc Hưởng Ngôn hỏi: “Có phải
hay không là do di chứng sau khi sinh non lần trước? Em về sau cũng
không thể sinh em bé đuọc nữa, làm thế nào bây giờ?”
Lạc Hưởng
Ngôn sợ cô rồi, trực tiếp ấn cô ngã xuống giường: “Yên tâm, tất cả bác
sĩ đều nói, cơ thể em một chút vấn đề cũng không có, là do áp lực quá
lớn…… Thả lỏng là tốt rồi!”
Tang Đồng hoài nghi nhìn chằm chằm hắn, ấp úng hỏi: “Có phải hay không là…… Anh có vấn đề gì?”
Lạc Hưởng Ngôn triệt để im lặng luôn.
Tang Đồng buồn bực một đoạn thời gian, rốt cuộc không nhịn được vò đã mẻ lại sứt, dù sao vẫn còn trẻ, nếu đến ba mươi tuổi vẫn không có con, dứt
khoát bọn họ sẽ đi bệnh viện làm thụ tinh ống nghiệm là được!
Vì vậy, Tang Đồng lại khôi phục như trước kia ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.
Ngày hôm đó thời tiết rất tốt, Tang Đồng trở về Lạc gia bồi Lạc phu nhân vào trong vườn hoa làm cỏ, Vương Gia kéo thân thể tròn vo chạy tới chạy lui quậy phá, ngẩng đầu ưỡn ngực chà đạp lên đám hoa cỏ quý giá.
Tang Đồng vốn đang hưng phấn bừng bừng trêu chọc chú chó, ai biết trong chốc lát, liền không báo trước bất ngờ ngã xuống đất ngất đi.
Lạc phu nhân sợ hết hồn, liền vội vàng tiến lên đỡ Tang Đồng dậy, kêu người đem cô nâng vào phòng, lại gọi điện thoại kêu bác sõ tới.
Cả Lạc gia trên dưới đều vội thành một mảnh, Lạc Hưởng Ngôn nghe được tin tức,
đang giữa cuộc họp liền ném mọi người lại, hỏa tốc chạy về nhà.
Bác sĩ gia đình lúc này đang phải chịu áp lực rất lớn, run rẩy kiểm tra một phen, thật sự không có phát hiện vấn đề gì, không thể làm gì khác hơn
là đề nghị đưa đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.
Lạc Hưởng Ngôn vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng nhợt, ôm Tang Đồng lập tức hướng bên ngoài xông ra.
Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có, Tang Đồng cũng không có chuyện gì, chỉ là mang thai hơn một tháng, có chút tuột huyết áp nên té xỉu mà thôi.
Lạc Hưởng Ngôn lúc này trợn tròn mắt, này này này…… Này là mang thai?
Lạc phu nhân vui mừng vô cùng, lập tức lấy phong bì thật dầy đưa cho bác
sĩ, phân phó trong nhà chuẩn bị chút một chút đồ ăn bổ dưỡng cho phụ nữ
có thai, còn cố ý gọi điện thoại cho chuyên gia khoa phụ sản quen biết,
nhờ người ta giúp một tay chăm sóc con dâu mình.
Tang Đồng ngủ
một giấc tỉnh lại, tinh thần tốt lên rất nhiều, vừa mở mắt đã nhìn thấy
trần nhà trắng noãn, trên mu bàn tay có cảm giác lành lạnh nhoi nhói,
không khỏi trong lòng cả kinh.
“Đừng động!” Lạc Hưởng Ngôn đè tay của cô lại “Truyền dịch thêm chút nữa lát sẽ rút ra.”
Tang Đồng đối với bệnh viện quả thật có ám ảnh sâu sắc, vừa phát hiện mình
nằm trong bệnh viện, trong lòng liền dâng lên nỗi sợ hãi lớn lao.
Tang Đồng trừng mắt nhìn, thanh âm run rẩy hỏi: “Em bị sao vậy?”
Lạc Hưởng Ngôn vội vàng sờ sờ tóc của cô an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, là chuyện tốt…… Bà xã, Nhị Mao của chúng ta rốt cuộc cũng tới!”
Tang Đồng ngẩn người, không dám tin mở to mắt: “Anh, nói thật?”
Lạc Hưởng Ngôn cười cười, lấy một tờ giấy tới cho cô nhìn: “Ừ, chỗ này, đây sẽ là Nhị Mao của chúng ta!”
Ở giữa tờ kết quả siêu âm là một hình ảnh nho nhỏ, một đốm đen thùi lùi
thật ra thì căn bản không nhìn ra cái gì, Tang Đồng lại xem vô cùng
nghiêm túc, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, toét miệng đối với Lạc Hưởng Ngôn vô cùng tự hào tán dương: “Bảo bảo trông xinh đẹp giống em!”
“Dạ dạ dạ……” Lạc Hưởng Ngôn đem tờ báo cáo cẩn thận gấp lại, xếp gọn bỏ vào trong túi giấy, thuận miệng nói: “Nhị Mao lớn lên giống em, thông minh
giống anh!”
Tang Đồng mặt nhăn nhó, mất hứng nói: “Anh mắng em ngốc!”
Lạc Hưởng Ngôn trợn trắng mắt.
Tang Đồng nhất thời không vui, dựng lên lông mày chỉ trích hắn: “Anh thế nhưng khi dễ phụ nữ có thai?”
Lúc này là lúc nào rồi, Tang Đồng thế nhưng bắt đầu bày ra dáng vẻ phụ nữ có thai, Lạc Hưởng Ngôn chỉ biết im lặng.
Lạc phu nhân cầm một bọc đồ lớn bước vào, Tang Đồng lập tức uất ức chuyển
hướng sang Lạc phu nhân: “Mẹ, Lạc Hưởng Ngôn khi dễ cháu của người!”
Lạc phu nhân sắc mặt trầm xuống, vặn lỗ tai Lạc Hưởng Ngôn đem hắn xách qua một bên: “Đi đến góc tường phạt đứng đi!”
Phụ nữ có thai là lớn nhất!
Lạc Hưởng Ngôn ở dưới oai phong của mẹ mình, không dám không nghe theo, chỉ đành phải tức giận lếch vào góc tường phạt đứng.
Tang Đồng hả hê đắc ý cầm chén, xụp xụp uống canh cá thơm nồng.
Tính khí của Tang Đồng cùng bụng của cô lớn dần lên theo tỷ lệ thuận.
Qua thời kỳ đầu phản ứng kịch liệt lúc mang thai, khẩu vị của Tang Đồng đột nhiên thay đổi rất nhiều, nhớ tới cái gì liền nhất định phải ăn được
cái đó.
Có một đêm, vào lúc nửa đêm, Tang Đồng đột nhiên mở mắt ra, khó khăn bò dậy lay tỉnh Lạc Hưởng Ngôn.
Lạc Hưởng Ngôn mê mê hồ hồ hỏi: “Sao vậy?”
Tang Đồng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hắn, trong bóng tối một đôi mắt lóe sáng: “Em đói bụng, muốn ăn phở chua cay!”
Lạc Hưởng Ngôn kêu rên một tiếng kéo chăn, che đầu tiếp tục ngáy to ngủ.
Trong chốc lát, liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc lóc nức nở.
Lạc Hưởng Ngôn rốt cuộc hoàn toàn tỉnh giấc, ngồi dậy hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì rồi? Sao em không ngủ mà ngồi dậy khoc?”
Tang Đồng khóc nấc từng tiếng, nghẹn ngào chất vấn hắn: “Anh có phải thay
lòng rồi hay không? Thấy em hiện tại vừa mập vừa xấu, liền ghét bỏ,
không muốn em nữa rồi……”
Lạc Hưởng Ngôn khốn khổ muốn chết, huyệt thái dương giật giật phát đau, khẽ thì thầm dụ dỗ: “Làm sao lại như
Lạc Tiểu Mao rất cố gắng trưởng thành.
Tiểu cô nương rất hoạt bát, cả ngày cười hì hì thập phần vui vẻ. Một đôi mắt thật to, đen lúng liếng giống như quả nho trong suốt, như búp bê tinh
tế chạm khắc xinh đẹp đáng yêu.
Đoạn thời gian gần đây, Lạc Hưởng Ngôn vẫn bận rộn một dự án mới, ngay cả sinh nhật lần thứ tư của con
gái cũng không thể tham dự cùng con bé. Thật vất vả có chút thời gian
rảnh rỗi, liền phát hiện Lạc Tiểu Mao không thích hợp.
Lạc Tiểu
Mao gần đây rất kỳ quái, luôn vui vẻ lầm bầm lầu bầu, giống như bên cạnh có một bạn nhỏ cùng bé chơi đùa, thậm chí đêm hôm khuya khoắc còn mộng
du.
Lạc Hưởng Ngôn lo âu ôm tâm can bảo bối hỏi: “Tiểu Mao đang làm cái gì?”
Lạc Tiểu Mao trừng mắt nhìn, chỉ vào góc tường ngây thơ nói: “Con cùng tiểu ca ca chơi a!”
Lạc Hưởng Ngôn nhìn góc tường một chút, cái gì cũng không có.
“Nơi đó có tiểu ca ca?”
Lạc Tiểu Mao bĩu môi mất hứng: “Có a, tiểu ca ca rất tốt, ngày ngày chơi
với con, ba hư! Tiểu ca ca gọi ba, ba đều không để ý anh ấy……”
Lạc Hưởng Ngôn nghe được rợn cả tóc gáy, nhìn kỹ Lạc Tiểu Mao.
Tiểu Mao sắc mặt có chút tái nhợt, dưới mắt một vòng bầm đen, ấn đường tối
đen, nhưng đôi mắt vẫn như cũ trong suốt sáng ngời, thiên chân vô tà,
không chút dấu vết nói láo nào.
Lạc Hưởng Ngôn khó khăn nuốt nước miếng một cái: “Bảo bối, nói cho ba, tiểu ca ca còn nói cái gì?”
Tiểu Mao ngón tay xoắn a xoắn, giương mắt trợn mắt nhìn trừng hắn, tràn ngập oán hận.
…………..
———-oOo———-
“Tiểu ca ca nói anh ấy gọi là Chíp Bông, ba và mẹ không cần anh ấy…… Anh ấy
rất cô đơn, sợ bóng tối, muốn cùng em gái chơi chung với nhau!”
Lạc Hưởng Ngôn cứng nhắc buông Tiểu Mao ra, sờ sờ đầu của bé con vẻ mặt đơ
ra nói: “Tiểu Mao ngoan, không cần chạy loạn…… Ba ba có chút việc, đi
một chút sẽ trở lại!”
Lạc Hưởng Ngôn lao nhanh xuống lầu, chạy loạn tìm Lạc phu nhân.
Lạc phu nhân đã ra ngoài cùng đám bạn tốt của bà uống trà chiều, vẫn chưa trở về.
Lạc Hưởng Ngôn vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, ở dưới lầu xoay quanh, nghĩ nghĩ, vẫn là lo lắng Lạc Tiểu Mao một mình ở trên lầu, đành phải cố lấy dũng
khí đi lên.
“Tiểu Mao…… Tiểu Mao —— đừng nhúc nhích!”
Lạc Hưởng Ngôn đẩy mở cửa, suýt nữa hồn phi phách tán – hồn vía lên mây.
Lạc Tiểu Mao ngồi trên cửa sổ, tay hướng ra ngoài, nghe vậy quay đầu lại,
nghiêng đầu quỷ dị cười nói: “Ba ba, Tiểu ca ca ở trong vườn hoa, đang
bảo con xuống chơi với anh ấy!”
Lạc Hưởng Ngôn từng bước một tiến lên: “Bảo bối ngoan, đừng nhúc nhích a, ba ba cùng con đi cầu thanh xuống lầu được không?”
Lạc Tiểu Mao cười nói: “Ca ca nói anh ấy có thể tiếp được con nha!”
Lạc Hưởng Ngôn phóng một bước thật xa nhảy đến bên cửa sổ, đem Tiểu Mao một phen ôm vào trong ngực.
Dưới lầu căn bản một bóng người cũng không có.
Lạc Hưởng Ngôn sợ tới mức kêu to quang quác, ôm Lạc Tiểu Mao lao xuống lâu, chạy ra khỏi nhà.
Tang Đồng đang chuẩn bị vào cửa, thiếu chút nữa bị hai người đụng vào, tức giận nói: “Hai cha con lại ầm ĩ cái gì?”
Lạc Hưởng Ngôn kích động một tay ôm con gái, một tay gắt gao ôm bà xã, đáng thương nói: “Bà xã, thật đáng sợ, Nhị Mao đến đây báo thù ah……”
Tang Đồng vỗ ót hắn một cái: “Nói hưu nói vượn cái gì đó! Rốt cuộc có chuyện gì?”
Lạc Hưởng Ngôn lắp bắp kể lại.
Tang Đồng nghe xong, trừng mắt nhìn con gái đang thực nhu thuận trong lòng Lạc Hưởng Ngôn.
Lạc Tiểu Mao im lặng trốn ở trong lòng ba ba, đối với Tang Đồng giảo hoạt cười cười.
Tang Đồng thở dài, sờ sờ đầu Lạc Hưởng Ngôn: ” Lạc Đà đáng thương…… Tiểu
Mao, gần đây Nghiêm bá bá có phải muốn tìm người đóng phim kịnh dị hay
không?”
Lạc Tiểu Mao mẫn tuệ – sâu sắc cảm giác tình huống có
chút không ổn, lão mẹ nhà mình luôn luôn đứng về phía lão ba, ngay lập
tức chân giống như thoa dầu bỏ trốn mất dạng.
Lạc Hưởng Ngôn cũng cân nhắc thấy có điểm không thích hợp : “Sao lại thế này?”
Tang Đồng thương hại nhìn hắn một cái: “Mấy ngày trước em và Tiểu Mao cùng
nhau xem một bộ phim kịnh dị, 《 Quỷ anh miếu 》, anh có rảnh để thưởng
thức……”
Lạc Hưởng Ngôn không hiểu ra sao, trong lòng run sợ kéo Tang Đồng cùng xem với hắn.
Xem một nửa, Lạc Hưởng Ngôn liền hiểu được, Lạc Tiểu Mao là cố ý giả thần giả quỷ trêu cợt hắn.
Tang Đồng cảm khái: ” Tiểu Mao rất có thiên phú, diễn xuất quá giỏi!”
Lạc Hưởng Ngôn nổi bão rống giận: “Lạc, Tiểu, Mao ——”
Lạc Tiểu Mao rất tinh ranh, lúc này đã sớm chạy trốn mất dạng.
Lạc Hưởng Ngôn bi phẫn vạn phần: “Chỉ có con gái cùng tiểu nhân là khó nuôi…… Người xưa đúng là không có gạt anh ah!”
Tang Đồng đồng tình vuốt vuốt lông tóc đang dựng ngược của hắn, đột nhiên
nói: “Chỉ sợ không lâu nữa…… Anh lại phải dưỡng thêm một ‘tiểu nhân’ nữa nha!”
Trời nắng một cái sét đánh trúng ngay đầu.
Lạc Hưởng Ngôn sửng sốt, đủ loại hoảng sợ nhìn chằm chằm bụng Tang Đồng vẫn như cũ bằng phẳng: “Trời muốn diệt ta aaaa ——”
~ Hoàn ~