Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 110 :
Ngày đăng: 11:05 30/04/20
Rèm cửa sổ chặn lại ánh nắng từ bên ngoài, gian phòng u tối, trên vách tường trắng tinh treo đầy những hình ảnh khác nhau, nhưng tất cả nhân vật chính trong ảnh đều là một người, không có ngoại lệ, đó chính là Phong Quang.
Có ảnh chụp cô đang ở ban công đọc sách, ánh nắng ấm áp chiếu lên thân thể cô, thoạt nhìn tươi sáng mà xinh đẹp, có ảnh chụp cô chơi xích đu dưới cây đa, mái tóc cô bay lên, nụ cười sáng ngời trên mặt động lòng người, còn có ảnh chụp cô ở trong sân phụ giúp cha mình tưới nước cho hoa, thắt lưng hơi cong, ngón tay trắng ngần đem tóc vén lên sau tai… Bất luận là động, hay tĩnh, đều bị máy ảnh lấy hình dáng tươi đẹp nhất lưu giữ lại.
Rung động trong lòng Phong Quang khó mà hình dung được, sau lưng ẩn ẩn có cảm giác lạnh cả người, cô còn bị An Đồng ôm vào ngực, vẻ mặt mê mang chỉ vào trên tường, “Cái này… cái này…”
“Bởi vì trước kia rất nhàm chán, cho nên khó mà tránh được càng thêm chú ý đến Phong Quang.” Khóe môi An Đồng hơi hơi cong lên, một độ cong hoàn mỹ.
Phong Quang giãy dụa xuống dưới người anh, lại đến gần vài bước, chỉ vào một tấm ảnh trên tường, “Đây là lúc em vừa mới đến, anh từ lúc đó liền, liền bắt đầu…”
Từ chụp lén này, cô thế nào cũng nói không nên lời.
“Phong Quang rất chói mắt, anh không nhịn được.” An Đồng từ sau lưng ôm lấy cô, “Phong Quang từng nói, anh là của em, cho nên em sẽ không từ bỏanh, đúng không?”
Cả người cô hơi run.
Cả người cô hơi run.
An Đồng càng ôm cô chặt hơn, dán sát sườn tai cô, nói nhỏ, “Dù sao Phong Quang cũng từng nói, em thích anh.”
Má nó, cô giống như chọc phải một chàng trai không nên chọc.
Quay lại thời gian ba tháng trước, ngày nhà họ Hạ chuyển đến đây.
An Đồng đang đọc sách bị âm thanh lách cách bên ngoài quấy rầy, mà nhà cách vách anh vốn không có ai ở, anh đẩy xe lăn tới gần cửa sổ sát đất, hơi hơi kéo rèm cửa sổ ra, một tia nắng mặt trời bắn vào làm cho anh đã quen với bóng tối cảm thấy có một chút không thoải mái, nhưng khi ánh mắt anhđặt lên trên người cô gái đó, anh không thể dời mắt đi đâu được nữa.
Đầu tiên không thể phủ nhận là cô rất đẹp, nhìn lần thứ hai anh lại cảm thấy không giống như thế, một biểu cảm, một biến hóa nhỏ nhặt của cô đều cất giấu sự tự tin cùng cao ngạo không ai hạ thấp được, cái loại hào quang này kết hợp với ánh nắng chiếu vào người cô, thật sự rất chói mắt, cô đứng dưới cây đa, tay chạm vào xích đu mà mới lúc trước anh từng ngồi qua, giống như chạm vào thời thơ ấu của bản thân anh.
Đầu óc An Đồng một mảnh mơ hồ, nếu muốn tìm một câu tốt đẹp nhất để hình dung, thì coi như là trong đầu của anh phóng ra một đợt pháo hoa cực kỳ chói sáng, nhưng thời khắc pháo hoa nở rộ ngắn ngủi ấy đối với anh là chưa đủ, anh có một loại xúc động không hề có lý do, anh muốn đem pháo hoa này cất giữ, muốn cho cô vĩnh viễn nở rộ tại bên người mình.
Nói đơn giản dễ hiểu, thì chỉ có mấy chữ: Chính là cô. anh cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày gặp được nhất kiến chung tình.
Kế tiếp hết thảy chính là tình cảnh nước chảy thành sông, bày ra sự dịu dàng tốt đẹp nhất trước mặt cô, làm ra bộ dạng khiến người đau lòng, cô sẽ vì thương tiếc mà thích anh, quả nhiên, cô tỏ tình với anh, nhưng An Đồng lại không xác định được.
Lén cài dụng cụ định vị và máy nghe lén trên điện thoại của cô, mỗi ngày tránh trong một căn phòng u ám cầm máy ảnh chụp lén cô, thậm chí khi đêm khuya vạn vật lặng im, anh sẽ cầm hình ảnh của cô mà thủ dâm, mà sau mỗi lần phóng thích, sự kích động kia trong lòng anh càng thêm lớn… Muốn cô, muốn hung hăng chiếm hữu cô, mùi thơm cơ thể quyến rũ đó, âmthanh ngọt ngào đó, không có lúc nào là không quanh quẩn tại chóp mũi đầu tai anh.
anh là biến thái sao?
Bản thân An Đồng lần đầu tiên bị như vậy mà sợ hãi, anh bắt đầu khôngxác định được bản thân có thể hại cô hay không, có lẽ, những chàng trai cùng tuổi khác sẽ thích hợp với cô hơn… Sự thật chứng minh, sau đó anhhối hận có ý tưởng này.
Bây giờ, cô đang ở trong lòng anh.
An Đồng xoay người, cúi đầu chôn vào cổ cô, hung hăng hút một ngụm hơi thở trên người cô, anh phát ra rên rỉ thỏa mãn, cô tìm Lý Tất, anh tự nhiên biết được, môi anh ấm áp dán lên làn da bóng loáng của cô, nhẹ giọng: “Đây mới thật sự là anh, ghe tởm, biến thái, Phong Quang, em bây giờ hối hận cũng đã không còn kịp rồi.”
Ai nói cô phải hối hận.
âm thanh lạnh nhạt của hệ thống vang lên: “Hoàn thành nhiệm vụ.”