Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 121 :

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


Ngay khi Phong Quang tưởng Thẩm Vật Ngôn không nói gì mà chịu đựng, lạikhông nghĩ tới Thẩm Vật Ngôn cười lạnh đến gần, trong lòng cô kinh sợ,không khỏi lui về sau, cho đến khi sau lưng dựa lên một thân cây, “Thẩm, Thẩm Vật Ngôn, anh muốn làm gì?”



Tuy cô không sợ anh ta, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một người đàn ông thân thể khỏe mạnh, không đoán được bởi vì phẫn nộ mà sẽ làm ra chuyện gì, cô không sợ Thẩm Vật Ngôn, chỉ là, chỉ là không không kìm được mà hoảng sợ.



Lý do thoái thác này kỳ thực đến chính cô cũng không tin.



Thẩm Vật Ngôn bỗng nhiên lấy tay nắm cằm cô, dùng âm điệu luôn luôn trầm ổn âm u nói: “Vậy để cho một lão già làm chồng chưa cưới, cô lại là cái loại gì?”



“Ai trẻ tuổi không từng một lần mắt chó đui mù?” Phong Quang tự nhiên trả lời lại không thể cho bản thân một cái tát, cô ngu muội mà mắng luôn bản thân mình, nâng tay muốn đem bàn tay nắm lấy cằm mình của anh ta đẩy ra, nhưng sức lực của cô quá nhỏ, chỉ có thể mím môi tức giận, thua người chứ không thể thua khí thế!



Thẩm Vật Ngôn không thể hiểu cô rõ ràng đang phát run còn làm vẻ mặt kiên cường nhìn anh, không cần cô nói, anh cũng rất có phong độ lịch sự lui về sau, khóe môi lộ vẻ sung sướng mỉm cười, “cô Hạ lớn lên có một đôi mắt chó, tôi nhớ kỹ.”



Tiếp theo, anh không biết từ chỗ nào lấy ra một cái khăn tay xoa xoa tay vừa mới chạm qua Phong Quang, hết thảy động tác cực kỳ tao nhã, anh lưu lại một ý cười làm cho cô gái trước mặt nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng rời đi.
Tiếp theo, anh không biết từ chỗ nào lấy ra một cái khăn tay xoa xoa tay vừa mới chạm qua Phong Quang, hết thảy động tác cực kỳ tao nhã, anh lưu lại một ý cười làm cho cô gái trước mặt nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng rời đi.



“A! Thẩm Vật Ngôn tên khốn này!” Phong Quang rít gào, một cước đá vàotrên thân cây, nhưng cô đã quên chính mình đang đi một đôi xăng đan, vì thế cô càng bi kịch, ngổi xổm xuống ôm ngón chân bị thương đỏ lên, nước mắt tràn ra vài giọt.



Cách đó không xa, Quách Minh ngồi yên sau xe đạp vỗ vỗ người lái xe phía trước, “Aiz, Âu Tuân, cậu xem chỗ đó có một cô gái đang khóc kìa.”



“Ừ.” Chàng trai bị gọi Âu Tuân một chút cũng không có hứng thú, cậu thậm chí lười quay đầu liếc mắt một cái.



Quách Minh chậc chậc hai tiếng, “Nhìn bóng dáng hình như là mỹ nữ nó, nếu không cậu đi qua an ủi cô ấy đi.”



“Tại sao là tôi?” Âu Tuân giẫm hai chân xuống, bởi vì người sau lưng lôi kéo, cậu không thể không đình chỉ đạp xe đạp.



“Bởi vì mình kết hôn rồi chứ gì.”
“Bởi vì mình kết hôn rồi chứ gì.”



“Phải.” Cậu lười biếng tiếp một câu, “Kết hôn trong game.”



“Kết hôn trong game thì sao? Tôi nói với cậu, tôi dự tính say này cùng phu nhân của tôi chạy thẳng tới ngoài đời luôn, hơn nữa, cô gái đó nói khôngchừng là vừa mới chia tay với bạn trai đó, là rất đau lòng, tôi mà đi an ủi tâm hồn bị thương của cô ấy, cô ấy thích phải tôi thì làm sao bây giờ? Âu Tuân, tôi thấy người của cậu thật sự là cực kỳ lãnh khốc vô tình, cô gái đó đáng thương như vậy rồi, cậu tốt bụng đi qua đưa cho người ta một cái khăn tay để lau đi.”



Quách Minh thao thao bất tuyệt, chỉ đổi một cái ánh mắt nhàm chán của Âu Tuân.



Âu Tuân nhìn Quách Minh, cậu ta hướng cậu giơ tay lên làm một cái tư thếcố lên, Âu Tuân thở dài trầm trọng, thật giống như bộ dạng một người đau thương đầy bụng, cậu đi qua đó.



“Bạn học à, bạn không sao chứ?”



Tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái khăn tay, Phong Quang đang vùi đầu rơi nước mắt ngẩng đầu lên.



Tay Âu Tuân duỗi ra cứng đờ.