Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 136 :

Ngày đăng: 11:05 30/04/20


“anh chán ghét tôi còn muốn đi cùng với tôi à, trong lòng anh không thấykhông thoải mái sao?” Phong Quang nhìn hắn như người có bệnh, “Nhớ ngày đó, lần đầu tiên gặp mặt anh đã không có ý tốt gì với tôi, sau đó…”



Giọng điệu Nhậm Ngã Hành bình thản, “Có thể đổi cái từ không có ý tốt được không? Như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm tôi có ý đồ với cô.”



“Vậy… âm mưu quấy rối được rồi chứ!”



“…” Quên đi, coi như hắn chưa nói.



Phong Quang nói lại từ đầu: “Lần đầu tiên gặp nhau anh liền có âm mưu quấy rối tôi, tuy rằng tôi dựa vào sự thông minh tài trí của mình mà đánh bại anh, nhưng đó cũng là vì anh tranh Sóc bạc với tôi.” Nghĩ đến Sóc bạc, lòng cô liền tê rần, “Hơn nữa Sóc bạc đó rõ ràng đã vào túi trang bị của tôi, lại đột nhiên biến mất, Gm còn nói là tôi lừa gạt! anh nói dược liệu quý hiếm nên cưng chiều như vậy, tại sao lại không thấy thấy tăm hơi đâu chứ!”



Nói xong, cô như muốn khóc tới nơi, khuôn mặt trắng nõn sáng lạn giống như thật đáng thương, mặt nhăn thành một cái bánh bao, cực kỳ đáng thương, hầu kết Nhậm Ngã Hành giật giật, đảo mắt lại không hề đồng cảm nói: “không biết.”



“anh đương nhiên không có khả năng biết.”



Vậy cô còn hỏi tôi làm gì? Nhậm Ngã Hành không nói.



cô dậm chân, cong môi thang thở, “Rõ ràng chỉ có Sóc bạc, tôi không có lừa gạt! Lúc trước anh cũng thấy được đúng không?”



“Phải.” Hắn gật đầu.
“Phải.” Hắn gật đầu.



“Tôi nói mà, nhất định là GM lười biếng nên mới làm cho có lệ, Sóc bạc, Sóc bạc của tôi…” cô chớp mắt, đau lòng, đồ quý hiếm như vậy cứ thế mà biến mất trong túi của cô!



Nhậm Ngã Hành lần đầu tiên đối mặt với một cô gái làm mặt đáng thương thế này mà cảm thấy đau đầu, “Đã không còn thì đi bắt con khác.”



“anh nói thì nhẹ nhàng, Sóc bạc đâu có dễ bắt như vậy, người nào cũng có một con thì tôi còn đau lòng như thế làm gì?” cô ngẩng đầu nhìn gương mặt dưới mũ không chút thay đổi nào của hắn, hé miệng, “Quên đi, nói với anhcũng vô dụng, dù sao anh còn ước gì được xem mà chê cười tôi.”



cô không rối rắm nữa, Nhậm Ngã Hành nhẹ nhàng thở ra, Phong Quangkhông ý thức được hành vi nãy giờ của mình giống như là làm nũng, hắn ý thức được, nhưng hắn hy vọng bản thân mình không bằng không ý thức được thì hơn, bởi vì lúc này cả đầu hắn đều nghĩ đến tại sao lúc con gái làm nũng lại đáng yêu đến vậy?



Có lẽ có thể đem hai chữ “con gái” này đổi lại thành “cô ấy.”



“Chúng ta tiếp tục đề tài của chúng ta đi.” cô phụng phịu, lấy cái này biểu hiện bản thân đang nghiêm túc.



cô ấy dường như lại càng thêm đáng yêu…



Nhậm Ngã Hành yên lặng hạ mắt xuống.



“Lần thứ hai gặp mặt tôi đã thân thiện chào hỏi với anh rồi, vậy mà anh vẫn lãnh khốc vô tình giết chết tôi, được, cho dù anh lúc đó giết tôi là vì báo thù lần đầu gặp tôi đã giết anh, nhưng lần thứ ba tôi mới từ thế lực tà ác cứu ra một đóa tiểu bạch hoa đó, nháy mắt anh lại giết tôi nữa.” Cuối cùng, cô rút ra kết luận, “Cho nên anh là rất chán ghét… không đúng, là cực kỳ chán ghét tôi.”
“Lần thứ hai gặp mặt tôi đã thân thiện chào hỏi với anh rồi, vậy mà anh vẫn lãnh khốc vô tình giết chết tôi, được, cho dù anh lúc đó giết tôi là vì báo thù lần đầu gặp tôi đã giết anh, nhưng lần thứ ba tôi mới từ thế lực tà ác cứu ra một đóa tiểu bạch hoa đó, nháy mắt anh lại giết tôi nữa.” Cuối cùng, cô rút ra kết luận, “Cho nên anh là rất chán ghét… không đúng, là cực kỳ chán ghét tôi.”



Nhậm Ngã Hành: “cô thao thao bất tuyệt chỉ để rút ra đáp án tôi nói chocô.”



“Cho nên tôi mới không rõ, không phải anh chán ghét tôi sao? anh có thể lập tức xuyên tôi một kiếm rồi đem tôi quăng ở trong đây luôn là được, như vậy anh sẽ không cần nhìn thấy tôi nữa.”



“cô muốn tôi giết cô?” Nhậm Ngã Hành hơi hơi rút kiếm ra khỏi vỏ.



Phong Quang vội vã ấn tay cầy cán kiếm của hắn lại, “Đợi chút, không cần xúc động, tôi bất quá chỉ hỏi anh mấy vấn đề thôi mà!”



Bộ dạng lúng túng này của cô cũng thật làm cho người ta không hạ thủ được.



Nhậm Ngã Hành bỗng nhiên cầm lấy vai cô đẩy cô vào tường, cúi đầu để sát mặt vào cô, hạ thấp âm thanh, “Tiểu thư một giây nằm à.”



Thân hình Phong Quang run run, hắn đối với cô như vậy… Có chút cảm giác tràn đầy sắc khí.



Hắn nói: “Tôi thật sự cực kỳ chán ghét cô.”



Phong Quang: “Hả?”



cô biết hắn cực kỳ chán ghét mình chứ, nhưng hắn có tất yếu phải làm cái động tác mờ ám này để nói không?



không quan trọng, bất quá hắn đột nhiên cảm thấy hưng phấn, trong lòng hắn chưa bao giờ từng có âm thanh đùa dai vang lên, hắn là cực kỳ chán ghét cô, nhưng hắn tới bây giờ chưa từng nói là cô toàn phần có bao nhiêu giá trị.