Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 163 :

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Thẩm Vật Ngôn cười, “Bang chiến, so nhiều người sao?”



anh giương tay quăng ra một tờ giấy phù, giấy hóa thành mũi tên bay lên không trung, cuối cùng hóa thành một đóa pháo hoa nở rộ, ban ngày pháo hoa không thể nhìn thấy được nhưng đây là lệnh triệu tập bang phái, gọi là Xuyên Vân Tiễn, thiên quân vạn mã gặp nhau tại đây.



Triệu Tiểu Lục cũng là người của Mê âm Các, cho nên trong đầu cô vang lên âm thanh của hệ thống game: Bang chủ của bạn ở Lạc đô phát động lệnh triệu tập bang hội, mời các thành viên trong bang hội nhanh chóng đến Lạc đô.



Trong khoảng thời gian ngắn, từ Động không Gian lả tả xuất hiện mấy chục hiệp khách hiệp nữ đi tới tháp Chu Tước. Bọn họ đều mặc quần áo cực kỳ có hơi thở tiên nhân, nếu so sánh với họ, bên này Hắc Y Bang một đám người đen tuyền giống như là du côn lưu manh.



Hạ Thiên kéo Phong Quang yên lặng rời xa Phong Trần Nhất Thương, cô nhỏ giọng thì thầm bên tai Phong Quang: “Thật mất mặt.”



“Có chút.” Phong Quang đồng ý, cô lại hỏi: “Hắc Y Bang và Mê âm Các có thù oán sao?”



“Nghe Phong Trần nói là vì anh ấy nhận một nhiệm vụ giết người, người kia chính là phó bang chủ Mê âm Các, sau đó phó bang chủ kia bị giết nên tức giận, thế nên mỗi ngày đều muốn trả thù, nhưng mà hắn không phải đối thủ của Phong Trần, Phong Trần cũng ngại hắn phiền, nhiều lần khiêu khích phó bang chủ kia rồi giết ở thành chủ, Phong Trần cũng vì giết người ở thành chủ mà còn bị nhốt trong ngục giam một ngày.”
“Em đi giúp làm gì, đó là chuyện của bang hội bọn họ.” Hạ Thiên vừa nói xong, lại nhìn thấy Phong Trần Nhất Thương vốn đang một mình đấu với Trầm Vô Ngôn, bỗng nhiên Triệu Tiểu Lục chen vào đập kỹ năng trị liệu cho Trầm Vô Ngôn, “Aiz, cô ta sao lại làm thế hả? Người ta một chọi một còn xen vào làm gì!”



Hạ Thiên rút roi bên hông ra, một chiêu Huyễn Quang Bộ vọt qua chọn Triệu Tiểu Lục dồn sức mà đánh, Triệu Tiểu Lục căn bản không phải loại nhân vật chiến đấu, dưới roi của Hạ Thiên, cô ấy bảo toàn sinh mệnh đều khó, càng không cần phải nói chuyện có cơ hội mà đi buff máu cho Thẩm Vật Ngôn.



Hiện tại chỉ có thể lo cho thân mình thật sự chỉ còn lại một mình Phong Quang, côkhoanh tay, nhìn các loại kỹ năng lóa mắt một cái lại một cái đập qua lại trước mặt, quần chúng vô tội nhìn thấy bang chiến sống mái với nhau sớm đã chạy xa, cô thuận miệng nói: “cô ấy cũng sắp bị Hạ Thiên đánh chết, anh còn không đi cứu sao?”



Trong không khí chỉ có âm thanh đao kiếm chạm nhau, không ai trả lời cô.



“Người trong lòng của anh bị đánh anh không đi giúp à, bạn tốt của anh đang đánh nhau với người khác anh cũng không đi hỗ trợ, anh đúng là lãnh khốc vô tình đó.”



Phong Quang vừa nói xong, liền nhìn thấy Thẩm Vật Ngôn giữa chiến trường lấy xuống cây cầm ở sau lưng, một tiếng đàn vang lên liền giống như sóng biển xô người, kỹ năng quần công này đẩy lui một bộ phận người chơi, cũng có rất nhiều người bị sóngâm lan đến người mà đánh bay vũ khí trong tay.



không biết là kiếm của ai bay tới, Phong Quang phản ứng nhanh chóng lật người ra sau tránh thoát, nhưng cô không đoán được là cô vừa đứng vững lại có một thanh đao đánh úp tới, xem thế này, cô né không kịp.



Ngay lúc thanh đao bay tới, bỗng nhiên có người từ sau lưng ôm lấy Phong Quang, người nọ dùng một bàn tay nắm cả thắt lưng cô, tay kia thì chấp kiếm đánh bay thanh đao không có mắt bay tới, Phong Quang chỉ cảm thấy một tia lửa đao kiếm đụng nhau ngay trước mắt.