Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 176 : Phiên ngoại Âu Tuân

Ngày đăng: 11:06 30/04/20


Ngày mười hai tháng tư, trời trong.



Chứng ham muốn tình dục, đây là kết quả của bác sĩ.



Lúc nghe được kết quả này, tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà ngoài ý muốn là chứng bệnh tâm lý này, tôi chỉ phát tác khi nhìn thấy cô ấy.



Bác sĩ nói tôi cần trị liệu tâm lý, vì nếu bệnh trở nên nghiêm trọng sẽ dẫn đến rất nhiều hành vi không lý trí, tôi cự tuyệt, bởi vì đối với một cô gái mà mình ghét, tôi sẽ không tiêu phí nhiều lực chú ý trên người cô ấy.



Đúng vậy, Hạ Phong Quang là cô gái mà tôi ghét.







Ngày mười tám tháng tư, trời trong.



Từ ngày xảy ra chuyện ở trên cầu đã qua bảy ngày, từ lúc nhận được báo cáo bệnh tâm lý đã qua sáu ngày.



Hôm nay tỉnh lại, trên giường ẩm ướt như cũ, giấc mơ của tôi vẫn khôngchút thay đồi, giấc mơ tốt đẹp đó… quỷ dị đến mức khiến tôi phải trầm mê.



Tôi phá giải mật mã máy tính của Quách Minh, trong thư mục tư liệu học tập, tôi rõ ràng nhìn một lần qua hết video trong đó, động tác thô lỗ của đàn ông, phụ nữ thì cố ý rên la khiến tôi thấy cực kỳ không thú vị.



Tôi không rõ, Hạ Phong Quang cũng là con gái, thân thể của cô ấy cũng cùng một cấu tạo như những người đó, không có gì khác nhau, tôi khônghiểu sao chỉ có ảo tưởng tình dục đối với cô ấy, cho dù chỉ là trong mơ, cũng có thể khiến tôi vô cùng hưng phấn.



Tất cả chuyện này, khẳng định đều tại chứng ham muốn tình dục.







Ngày hai mươi tháng tư, trời âm u.



Tôi yêu giấc mộng này.



Trong mộng da thịt của cô ấy nõn nà như vậy, tiếng kêu cũng êm tai đến thế.



Tôi không có lý do gì cự tuyệt giấc mộng thoải mái này.







Ngày hai mươi ba tháng tư, trời âm u.



Tôi khiến cô ấy khóc.



Tôi không phải cố ý.



Tại sao cô ấy lại tốt bụng như vậy mà giúp tên đó?



Tôi ghen tị.



Cực kỳ ghen tị.



Nhưng mà tôi hối hận, bởi vì cô ấy khóc.



cô ấy không phải một cô gái hư hỏng.



cô ấy là bí mật khó nói nhất ở trong lòng của tôi.







Ngày hai mươi tư tháng tư, trời âm u.



Tôi thay đổi tất cả các trang web, bất kỳ ai mở web ra đều nhìn thấy những chuyện cô ấy đã không làm, cô ấy là bị oan uổng.



Người oan uổng cô ấy, còn có tôi.



cô ấy sẽ vui vẻ sao?



cô ấy muốn Bích Lạc Hoa, cô ấy muốn Sóc bạc, tôi đều có thể cho cô ấy.
Ngày hai mươi sáu tháng năm, trời trong.



Vết thương rất nhanh đã khỏi.



Tôi nghĩ, miệng vết thương còn lâu mới đủ.



Tôi muốn bắt em nhốt lại.







Ngày hai mươi tám tháng năm, trời trong.



Em muốn xuất ngoại, phải rời khỏi tôi.



không thể…



Tôi sẽ không để em rời khỏi tôi!







Ngày hai mươi chín tháng năm, trời trong.



Em vẫn trở lại.



Trở lại bên người tôi.



Em nguyện ý bắt đầu một lần nữa với tôi.



Tôi vẫn sống đến giờ.











Ngày mười bảy tháng sáu, trời trong.



Quách Minh vì tìm được công việc, chuyển đến ký túc xá công ty sắp xếp, chúng tôi trả lại phòng thuê. Tôi mua một gian phỏng ở một nhà trọ gần trường đại học, bởi vì Phong Quang cuối cùng cũng đồng ý sống cùng với tôi.



Hôm nay khi chúng tôi kết hôn trong game, Đao Hữu Tâm cũng đến xem lễ, hắn bây giờ sửa tên lại gọi là Đao Vô Tâm, nghe nói thường xuyên đem côgái tên Mộng Quả Nhi đó chặn điểm hồi sinh.



Phong Quang đối với hắn rất có hứng thú, bất quá ta nói cho em ấy thật ra Đao Vô Tâm chính là Chu Liệt, sau đó em ấy đối với hắn không còn hứng thú nữa, em ấy ghét Chu Liệt, tôi rất vui vẻ.



Ngay cả Thẩm Vật Ngôn cũng không biết Đao Hữu Tâm chính là em họ của hắn.



Tôi nói rồi, chỉ cần tôi muốn, thân phận của ai tôi đều có thể biết.



Phong Quang nói tôi rất lợi hại.



Tối hôm nay ở trên giường tôi sẽ cho em biết cái gì còn lợi hại hơn.



…………………………



Phong Quang kêu lên từ nhà bếp, “Âu Tuân! Chúng ta làm cơm chiều thôi!”



“Được.” Âu Tuân đáp lại, buông bút đứng dậy, đóng lại cuốn nhật ký, vốn muốn để lại trong tủ bảo hiểm, cậu bỗng nhiên thay đổi chủ ý.



Cậu đẩy ngăn tủ ra, phía sau ngăn tủ là một không gian tăm tối, lúc trước cậu mua gian phòng này là vì nhìn trúng cái mật thất này, nghe nói ý muốn ban đầu của người thiết kế là để cho chủ nhà lúc gặp nguy hiểm có thể trốn vào tị nạn.



không gian không nhỏ, một cái lồng sắt phía trong xếp đầy búp bê màu hồng, nếu có thể bỏ qua chuyện đống búp bê được xếp trong lồng này, tin rằng mọi người đều thấy đây chỉ đơn giản là để chuẩn bị cho một cô gái nhỏ mà thôi.



Âu Tuân đem cuốn nhật ký để trong lồng sắt, xoay người đi ra ngoài, đem mọi thứ khôi phục nguyên trạng, khi Phong Quang lần thứ hai kêu tên của cậu, cậu đã từ sau lưng ôm lấy cô.



Có những việc, vĩnh viễn không thể làm cho cô biết được, chỉ cần cô vĩnh viễn đều ở bên người cậu.