Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 179 :
Ngày đăng: 11:06 30/04/20
Chốn thần bí trong giang hồ nhiều đếm không xuể, mà muốn biết nơi thần bí nhất là chỗ nào, đó chính là cố Nhân cốc tọa lạc tại núi Thiên Mạch.
cố Nhân cốc là nơi như thế nào?
Nghe nói những người trong cố Nhân cốc là những người đã qua đời trong chốn giang hồ, nhưng người chết rồi không phải là quỷ sao? Mà trong cố Nhâncốc cũng chỉ là người bình thường thôi. Thật ra chẳng qua họ là những người mai danh ẩn tích hoặc được đồn đại trong chốn giang hồ, hoặc là người nghe đồn là đã chết, có người là vì thoát đi tranh đấu trong giang hồ, có người là vì tìm một nơi an tĩnh, nhưng không phải ai cũng có thể đi vào cố Nhân cốc, chỉ có người được cốc chủ Đông Phương Dạ đồng ý mới có thể vào, nếu không thì cho dù ngươi có tìm được cửa vào cố Nhân cốc, cũng không có cách nào điqua các loại cơ quan để tiến vào trong cốc.
Mà Tiết Nhiễm, là người duy nhất có thể lấy được đặc quyền từ chỗ Đông Phương Dạ, bởi vậy hắn muốn đem ai vào trong lúc nào cũng được, ví dụ như Quan Duyệt Duyệt mười lăm năm trước.
đi trên đường đá yên tĩnh, thiếu niên kia từ đầu tới cuối đều trầm mặc khôngnói, Phong Quang nhìn thiếu niên phía trước so với chính nàng còn hơi cao hơn, nhịn không được mở miệng, “Aiz, ta nói, ngươi tên là gì?”
Hắn lạnh nhạt trả lời: “Thanh Ngọc.”
“Thanh Ngọc… ngươi là đồ đệ của Tiết thần y?”
“Phải.”
“Tiết thần y là người như thế nào? Dễ ở chung không? Tính tình có xấu lắmkhông?”
“Sư phụ rất tốt.”
Thanh Ngọc lãnh đạm phun ra ba chữ, “Ngươi thật phiền.”
Tiếp theo hắn tiếp tục đi về phía trước.
Phong Quang sửng sốt xong mới nhớ việc đáp lại: “Tiểu tử thúi, ta còn chưa nói ngươi mặt như tảng băng đâu!”
cô cứ thế một đường nhắc nhở tiểu hài tử tại sao lại có thể không đáng yêunhư vậy, bọn họ đi ra đường nhỏ giữa khe núi yên tĩnh, phía trước liền sáng tỏ thông suốt, cây hoa đào nở rộ xinh đẹp, ruộng bậc thang trên dốc núi, nước chảy dưới dòng suối nhỏ, guồng nước không ngừng chuyển động, tiếng nước mát rượi, con người làm bạn với sông núi mà sống, nhà ở mọc lên như nấm, khói bếp lượn lờ.
Một đứa bé ngồi trên trâu cày chậm rãi đi qua, phía sau bé con còn đi theo một đám vịt, có nữ nhân đứng trước cửa gọi con mình về ăn cơm, cũng có nam nhân cõng củi đi trên con đường nhỏ giữa ruộng đồng… Nhìn thấy cảnh tượng này không ai không than thở một câu, đẹp nhất vẫn là phong cảnh điền viên.
Mặt Phong Quang thẫn thờ, nói với Thanh Ngọc: “Nơi này chính là cố Nhân… Thôn?”
“cố Nhân cốc.” Thanh Ngọc quăng một ánh mắt ngươi bị đãng trí à cho nàng,đi tới một gian nhà gỗ lưng chừng sườn núi.
Phong Quang theo sau, “Thanh Ngọc hư hỏng, ngươi một chút đáng yêu cũngkhông có!”
Thanh Ngọc cũng không để ý nàng, đi đến nửa sườn núi, hắn đẩy hàng rào ra,đi vào sân vườn, nhìn thấy nam nhân dứng dưới tán cây hoa đào, cung kính gọi: “Sư phụ.”
Chỉ thấy người nọ mặc áo trắng, tóc đen, quần áo và mái tóc đều phóng khoáng tung bay, nương theo chiều gió, dung mạo chưa thể nói là tuyệt mỹ, nhưng khí chất ôn nhu như ánh trăng sáng tỏ, như từ tranh bước ra, phong thái tuyệt trần, đúng là không thể dùng ngôn từ để hình dung được nữa.
Người này sẽ không khiến người ta có cảm giác xinh đẹp mà kinh sợ, bởi vì hắn giống như một ly trà ngon, chỉ có thể tinh tế thưởng thức mới có thể cảm nhận được sự độc nhất vô nhị của hắn, nhưng đối với nữ nhân mà nói, người như vậy so với nam nhân chỉ thắng vì dung mạo càng có lực hấp dẫn.
Phong Quang ôm ngực, trái tim nàng bùm bùm nhảy lên không ngừng, nàng hỏi Thanh Ngọc, “Thanh Ngọc à, ngươi có thiếu sư nương không?”