Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 248 :

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


“Lỗ mãng? Ngươi còn chưa gặp qua cái gì kêu là lỗ mãng đâu.” Phong Quang cười khẽ một tiếng, nàng đưa tay nắm lấy cằm của hắn, bởi vì hắn đang trong trạng thái bị người khác trói buộc, cho nên không thể nào phản kháng được, nhìn thấy sự tức giậnkhông cam lòng từ đáy mắt hắn, nàng thật ra lại càng thích thú hơn, một phen kéo xuống khăn che mặt màu đen trên mặt hắn, nàng chậc chậc hai tiếng, “Đổi lại bộ dạng cũng không tệ lắm.”



Khuôn mặt nam nhân trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh rõ ràng lạnh lùng, chỉ là hiện tại, sắc mặt hắn tâm tình không ổn định, bởi vì giọng điệu một câu đó của nàng giống như đánh giá nữ nhân vậy.



Khóe mắt Phong Quang thấy được ánh mắt tỏa sáng của Hạ Phong Nhã khi nàng kéo xuống khăn che mặt, đúng là bộ dạng nam nhân này rất tuấn mỹ.



Phong Quang buông cằm hắn ra, nàng giơ tay lên, một thị nữ từ sau nhanh chóng đem một cái khăn tay tới, nàng chậm rãi lau qua tay chạm vào hắn, “Để ta ngẫn lại, đột phá tầng tầng lớp lớp cấm vệ hoàng cung, chỉ vì tới gặp mặt ta một lần, hay là, ngươi thầm mến ta phải không?”



“Ngươi ăn nói bậy bạ gì đó!” Hắn khó thở, phỏng chừng là chưa từng gặp qua nữ nhânkhông biết xấu hổ như vậy, “Đông Dương thành lũ lụt đến nay chưa hết, bách tính trôi dạt khắp nơi, ngươi thân là nữ hoàng quốc gia của ta, lại chỉ lo hưởng lạc, sống cuộc sống xa xỉ, ngươi căn bản không xứng làm vua một nước!”



“Láo xược!” Tiền Tù hét lớn một tiếng.



Phong Quang lắc tay, thì ra thích khách này là một tên trẻ trâu nhỏ, nàng dùng giọng điệu cực kỳ khoan dung nói: “Vậy ngươi nói thử xem ta nên làm như thế nào?”



“Mở quốc khố, lấy đi hỗ trợ bách tính xây dựng vườn nhà, mở kho lúa, để tránh bách tính chịu nạn đói mà dẫn đến chết bệnh.”



“À… Lời ngươi nói, hình như cũng không có gì không đúng.” Phong Quang sờ sờ cằm, coi như có chút đồng ý lời hắn nói, “Chỉ là, ngươi có nghĩ tới, tiền tài lương thực đẩy xuống dưới, một đường từ Đế đô đến Đông Dương thành, có bao nhiêu là lọt được vào tay của bách tính?”
“À… Lời ngươi nói, hình như cũng không có gì không đúng.” Phong Quang sờ sờ cằm, coi như có chút đồng ý lời hắn nói, “Chỉ là, ngươi có nghĩ tới, tiền tài lương thực đẩy xuống dưới, một đường từ Đế đô đến Đông Dương thành, có bao nhiêu là lọt được vào tay của bách tính?”



“Cái gì?”



“Chẳng lẽ ngươi không biết, một quốc gia có quan tốt, cũng sẽ có quan xấu, ta đối với quan viên trong triều đình còn không rõ, huống chi là ngươi đây?”



Hắc y nam nhân im lặng, bởi vì hắn thật sự không nghĩ nhiều như vậy.



“Ta thấy ngươi muốn giết ta là vì dân chờ lệnh từ bên trên, nhưng mà ngươi cư nhiên nhẫn tâm hạ sát thủ với một thiếu nữ mười lăm tuổi như ta, ngươi nói, ta nên xử lý ngươi như thế nào mới tốt?”



“Ngươi!”



“Ngươi cái gì mà ngươi?” Phong Quang vỗ một bạt tay qua, “Gọi ta nữ hoàng bệ hạ.”



Nam nhân bị một bạt tay bất thình lình đánh đến ngu người.




Tiền Tù sớm đã quen với tác phong của nàng, thấy nhưng không thể trách, “Hắn ám sát bệ hạ chính là tử tội, phải đưa tới ngọ môn chém đầu.”



“Hoàng tỷ!” Hạ Phong Nhã làm bình hoa hồi lâu xen mồm nói: “Muội thấy không cần vội vã giết hắn như vậy… Có lẽ, có lẽ chúng ta có thể vặn hỏi hắn có đồng đảng haykhông?”



Nam nhân còn chưa lấy lại được tinh thần từ trong cái tát kia, hắn nói theo bản năng: “Ta lẻ loi một mình, không có đồng đảng.”



“Người này!” Hạ Phong Nhã trừng mắt nhìn hắn, không thấy được nàng đang cứu hắn sao? Sao lại ngay thẳng như vậy?



“không cần phải gấp gáp giết hắn.” Phong Quang cười nói: “Biện pháp cứu tế nạn dân đã do ngươi đề suất, vậy liền giao cho ngươi đi làm là được.”



Lời vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc.



“không phải ngươi nói muốn cứu nạn dân sao? Ta sẽ để ngươi như nguyện, nghe cho kỹ, hiện tại ta ban ngươi làm chức khâm sai của nữ hoàng, mang theo tiền bạc và lương thực đến Đông Dương thành.”



Tiền Tù vội nói: “Bệ hạ, này sợ không ổn!”



“Ổn hay không ổn, do trẫm quyết định.” Phong Quang híp mắt, thay đổi cách tự xưng, hơi thở lười nhác cả người cũng thay đổi, sự hồn nhiên khắp người biến thành sự quý khí tản ra ngoài, khiến người ta không dám cãi lời.



Tiền Tù kinh hãi hoảng hốt tưởng gặp lại được tiên hoàng, hắn không dám nói thêm câu nào nữa.