Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 264 : (Cảnh báo 18+)
Ngày đăng: 11:07 30/04/20
“cố Ngôn, rốt cục ngươi có động hay không!?” Phong Quang nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra hắn dường như cũng không tốt hơn nàng, trêntráng hắn ra một lớp mồ hôi lạnh, hắn đang cực lực kìm nén, mồ hôi theo đường cong quai hàm duyên dáng mà chảy xuống, rồi “tí tách” một tiếng rơi vào trong nước.
Thoạt nhìn đúng là hấp dẫn đến chết tiệt!
cố Ngôn bất lực nói: “Là bệ hạ kêu đau…”
Hắn lại hét lớn một tiếng, bởi vì tiểu cô nương bám trên người cắn hầu kết của hắn.
Nàng vươn cái lưỡi hồng mềm mại liếm liếm, mơ hồ không rõ nói: “Bây giờ ta khôngđau, ngươi động đi a!”
Nàng đã trắng trợn yêu cầu như vậy, lớn mật nhưng thật khiến cho người ta mừng rỡ.
Mắt cố Ngôn tối sầm lại, dùng thêm lực hai tay ôm lấy nàng, đem nàng dính sát vào thân thể của mình, bắt đầu thong thả mà có lực di động.
Phong Quang cắn môi hừ hừ ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn rực hồng, lần đầu tiên lại làm ở dưới nước, cũng làm cho thân thể của nàng nhanh chóng không đau nữa, ngược lại còn có thêm nhiều kích thích khó mà tả được, nàng như là người rơi xuống nước, mà nam nhân trước mặt này chính là khối gỗ duy nhất nàng có thể bám vào.
cố Ngôn thích âm thanh đè nặng than nhẹ này của nàng, nhưng mà nàng có thể ra tiếng lớn hơn một chút thì tốt, hắn hôn lên môi nàng, dùng lưỡi cạy mở môi, tiến quân thần tốc vào miệng, chậm rãi đoạt lấy không khí bên trong miệng nàng, khi cảm nhận được nàng không hít thở được, hắn buông nàng ra.
Phong Quang chỉ có thể há miệng thở từng ngụm từng ngụm, cùng lúc đó, tốc độ va chạm dưới thân lại nhanh hơn, mạnh hơn, nàng đương nhiên phát ra tiếng, còn khôngkịp kìm giọng lại.
“Ta ở đây…” cố Ngôn dùng một bàn tay để sau lưng nàng, đề phòng nàng rơi xuống nước, hắn cúi đầu, mút lấy bầu ngực không lớn kia, nhưng cũng cực kỳ xinh xắn đỏ hỏn, đồng thởi, động tác của hắn cũng càng lúc càng nhanh.
Phong Quang buông tóc hắn ra, vòng lên níu chặt cổ hắn, ngay lúc hắn muốn bứt ra ngoài, hai chân nàng bắm chắt siết lấy thắt lưng hắn không cho phép hắn rời khỏi, rất nhanh, một luồng nóng rực phóng thích trong thân thể của nàng.
cố Ngôn áp sát hai gò má nàng, hơi thở rối loạn, “Phong Quang?”
Hắn không gọi nàng là bệ hạ, bởi vì lúc này hắn đang khó hiểu.
Phong Quang thở hổn hển, cả người không có sức, nàng không chút để ý nói: “Ta cần một đứa con.”
Hắn khẽ nheo hai mắt.
Nàng ngẩng đầu, cười cợt nhả, khuôn mặt nhiễm sóng tình dụ hoặc nói không nên lời, “Vương thúc, dù sao đại thần cũng sẽ thúc giục ta sinh con sớm một chút, cùng với những nam nhân mà bọn họ đưa vào sinh ra, không bằng sinh với ngươi một đứa thì hơn, ngươi vừa đẹp mặt lại thông minh, vậy đứa nhỏ hẳn cũng sẽ không kém điểm nào.”
Hắn nhẹ mỉm cười, dịu dàng nói: “Đối với bệ hạ, thần chính là công cụ sinh con của người sao?”
“Vậy cũng không phải, mặc kệ nói như thế nào, giao tình nhiều năm như vậy, trong lòng trẫm đối với vương thúc là rất thích.” Phong Quang nguội lạnh nói xong, lập tức muốn rời khỏi người hắn, “Đại quân còn chờ chúng ta, liền trở về đi.”
Hắn ôm nàng không buông ra, ngược lại còn kéo nàng lại gần hơn.
cố Ngôn khẽ nhếch môi, “Bệ hạ muốn có con, thần đành hao hết tâm sức giúp bệ hạ hoàn thành, vậy liền làm một lần nữa mới tốt.”
Vật dư thừa mềm nhũn trong cơ thể Phong Quang, lại trở nên nóng như sắt, nàng cảm thấy không ổn.