Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 294 :
Ngày đăng: 11:07 30/04/20
Edit: Nhi Huỳnh
Ngay khi tiền tù kinh sợ không biết nên phản ứng như thế nào, nam nhân đẹp như ngọc bích kia cười mở miệng.
“Tiền thống lĩnh có thể đi đến đây, ngược lại không khiến ta phải thất vọng.”
“cố Ngôn…” Tiền Tù nắm chặt đao ở trong tay, “Mấy ngục tốt này… là ngươi giết?”
“Thân là ngục tốt trông giữ thiên lao, năng lực của họ làm ta thất vọng một chút.” cố Ngôn mỉm cười, “Nhưng mà vừa nghĩ đến đây là người của Tiền thống lĩnh, cũng không có gì làm lạ.”
Tiền Tù không có lòng suy xét để ý đến việc hắn trào phúng, bước chân chậm rãi lùi về sau, “Ngươi không có khả năng giết được bọn họ, tay sử dụng kiếm của ngươi bị thương, hơn nữa vết thương do hai kiếm đâm vào người vẫn chưa khỏi, mấy ngục tốt này đều là cao thủ trong quân doanh, ngươi thế nào lại có bản lĩnh giết được họ!?”
“không cần ta phải động tay.”
“không phải ngươi động tay, chẳng lẽ bọn họ tự tiêu diệt lẫn nhau sao?”
“Ngươi lời này… là có ý gì?”
“Ý là, nếu không phải Tiền thống lĩnh còn có chỗ hữu dụng đối với ta, ngươi sớm đã trở thành phân bón trong hậu hoa viên của ta.” cố Ngôn tốt bụng nhắc nhở, “Tiền thống lĩnh không thể lui lại nữa, ngươi còn lui lại, thì người phía sau sợ là sắp muốn chém đi chân của ngươi mất.”
Tiền Tù theo bản năng quay đầu lại, thấy được bốn cung nữ của nữ hoàng vốn cũng bị nhốt kia, lúc này đangđứng sau lưng hắn, bình thường các nàng hoặc là vâng lời, hoặc là hoạt bát đáng yêu khác nhau, lúc này tất cả đều cực kỳ lạnh nhạt, lạnh nhạt nhìn hắn như là một người chết.
Phía trước là cố Ngôn, phía sau là bốn người Tiểu Ngã, Tiền Tù hiểu được, bản thân đã không còn đường lui, nhưng đến lúc này, hắn lại trở nên bình tĩnh rất nhiều, không hề nghĩ đến việc tìm chỗ hở mà chạy, hắn nói ngay mặt cố Ngôn, “Khiêm vương nói ta còn có chỗ có ích, không biết là có ích như thế nào?”
“Mang binh mưu phản, cầm tù bệ hạ, đó không phải là chỗ có ích của Tiền thống lĩnh sao?”
Tiền Tù bỗng nhiên thả lỏng, “Nếu Khiêm vương điện hạ chí cũng tại ngôi vị hoàng đế, hiện tại ta đây có thể cam đoan, ta không chỉ trở ngại điện hạ ngài, mà còn trợ lực cho điện hạ.”
“Ngôi vị hoàng đế?” Khóe miệng cố Ngôn hơi vểnh, “Tiền thống lĩnh sai lầm rồi, ta không có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế.”
Tâm Tiền Tù lại đánh thót, “Vậy điện hạ đến tột cùng là có ý gì?”
“Ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi mang binh mưu phản, cầm tù bệ hạ, chính là tác dụng khiến cho ta giữ lại ngươi.” cố Ngôn đứng lên, chậm chạp thong thả đến trước mặt Tiền Tù, đôi mắt phượng khẽ nheo, phong tình mê người không nói nên lời, hắn dùng giọng tán thưởng mà nói: “Nếu không có Tiền thống lĩnh, bệ hạ sao lại có thể nhìn ra ta vì bảo vệ nàng mà cam nguyện làm hại bản thân đây?”
Sự dịu dàng trong mắt hắn, quỷ dị đến cực hạn.