Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 332 : Thế giới thứ tám 22
Ngày đăng: 11:08 30/04/20
Trong màn đêm, an tĩnh đến mức quỷ dị.
An Ức mở mắt, hôn lên giữa mày cô gái ở trong lòng anh, cẩn thận đi xuống giường, cẩn thận thay cô đắp chăn kỹ càng, sau đó mới ra khỏi phòng, tại cửa phòng, anh gặp được người đàn ông áo đen đã chờ ở đây thật lâu.
Người đàn ông hòa nhã bật cười một tiếng, “Bỏ được mỹ nhân mà đi ra sao?”
An Ức không trả lời, âm thanh của anh rét lạnh một phần, “Mày rốt cục là ai?”
“Tao là ai, mày không cần xen vào.” Hắn nói: “Mày chỉ cần biết, tao là người hiểu mày nhất trên đời này.”
“Đúng là một đáp án thú vị.” An Ức cũng thật sự nở nụ cười thích thú, cho dù anh biết rõ, chính anh cũng không hiểu được bản thân mình.
Người đàn ông thản nhiên hỏi: “Chỉ có như vậy, mày đã thỏa mãn rồi sao?”
“Mày nói thỏa mãn, là cái gì?”
“An Ức, cô ấy gọi mày như vậy đúng không?” Khóe môi hắn giương lên một chút, “Mày hiểu rõ mà, cho dù hủy diệt thiết bị quay phim, hay là thiêu hủy đồ diễn, mày khôngcó khả năng vĩnh viễn gây trở ngại công việc của cô ấy, công việc của cô ấy, nói thế nào cũng phải có chút đụng chạm với những thằng đàn ông khác.”
Phong Quang khẩn trương ở trong lòng, mặc ngoài thì cực kỳ trấn định, cô khống chế xúc động bản thân muốn nhìn xem An Ức, cho dù lúc này, tay cô đang bị An Ức nắm lấy.
An Ức cúi đầu, dán lên sườn tai cô nói: “không cần lo lắng, hắn nhìn không thấy anh.”
Thật ra anh không cần dựa gần vào cô như vậy để nói chuyện…
Phong Quang càm ràm trong lòng, anh biết bản thân mình ở chỗ đông người cô chỉ có thể làm bộ như không ai nhìn thấy, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy, nhưng mà người ngoài không nhìn thấy, nhưng lòng xấu hổ của cô còn có thể nhắc nhở cô làm hành động thân mật như vậy ở trước công chúng là không đúng, cho nên… gương mặt của cô không khống chế được mà đỏ lên một chút.
Liễu Hàn hỏi: “Phong Quang, mặt em sao lại hồng vậy?”
“… Có chút nóng.”
Liễu Hàn gật gật đầu, “Nhiều người chen chút trong một căn phòng như vậy, đúng là có chút nóng.”
Lạc Thần Hi không tự giác cách Phong Quang xa xa, cô không phải sợ Phong Quang, mà là sợ người kia, bởi vì cô thấy được, người kia vừa cho cô một ánh mắt cảnh cáo, Lạc Thần Hi cũng không hiểu một người đàn ông nhìn dịu dàng như vậy… không đúng, là nhìn thấy được ánh mắt lạnh thấu xương từ trên người con ma này, chỉ là bản năng nhắc nhở cô, cô hình như đã đắc tội người này.