Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 353 :

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Phong Quang ngẩng ra, không hiểu được mà buộc miệng: “anh bị điên à? Chỉ vì một câu nói của tôi mà chết, anh không nghĩ đến cha mẹ anh sao?”



“Phong Quang, trên đời này tất cả mọi thứ đều có thể tính kế mà có được, tiền tài là vậy, cái gọi là tình thân cũng vậy, tình thân… chẳng qua cũng chỉ là thứ mà cha mẹ đơn phương giao cho con mình để trói buộc nó mà thôi, từ rất lâu trước đây anh đã hiểu, anh không cần loại trói buộc này.” anh nói rất có đạo lý, người khác biết anh rõ ràng đang ngụy biện, nhưng cái vẻ đương nhiên đó khiến họ không tài nào phản bác được.



Phong Quang giật giật môi, không biết nên nói gì, thái độ lạnh nhạt với tình thân như thế, làm cô nhớ tới một người đàn ông nào đó trong phần trí nhớ đã bị mất đi, có lẽ cô đã quên mất mọi thứ từ kiếp trước, những nhân vật tiến công chiếm đóng đó cô không hề nhớ rõ, nhưng có một người, cho dùcô đã quên đi cảm tình dành do hắn, cô cũng có thể nhớ rõ tên hắn.



Tiết Nhiễm, đây là người đàn ông đầu tiên làm cô nếm đến mùi vị nhiệm vụ thất bại, khi đó, cô cũng cực kỳ không thể hiểu được, vì sao cha cô đã chết,cô nên cảm thấy đau lòng khó chịu, cho dù là Tiết Nhiễm, hay là người ở trước mặt cô lúc này, đều khiến cô cảm thấy khủng hoảng, bởi vì bọn họ đều không có những tình cảm bình thường mà con người nên có…



Qua hồi lâu, Phong Quang mới tìm lại được một chút giọng nói của mình, “Tình thân đối với anh mà nói là sự trói buộc không cần thiết, còn tôi thì sao? Trong mắt anh… là thứ đồ vật có hay không có cũng được sao?”



“Phong Quang không phải có hay không cũng được, đối với anh…” Ôn Quỳnh cười dịu dàng: “Phong Quang là thần, là cám dỗ… là động lực để anh tiếp tục sống sót ở trong thế giới nhàm chán này.”



Cám dỗ và thần linh, dụ hoặc và thánh khiết phối hợp với nhau, kỳ quái đến mức khó chịu.



Phong Quang bi ai nhận ra, bản thân ở trước mặt người đàn ông này, hoàn toàn không có lực phản kháng, đạo lý là để nói cho người nghe, một người có tư duy bình thường, còn Ôn Quỳnh, cô không cảm thấy anh có thể được xem là một người bình thường.



Thật lâu sau, cô lạnh nhạt nói: “Nói tôi là thần của anh, đúng là khôngkhiến người ta vui vẻ được bao nhiêu.”
Phong Quang quay đầu lại, im lặng một hồi lâu, đột nhiên giơ tay, phủ lên gò má nhợt nhạt của anh, động tác cực kỳ dịu dàng che chở, giống như động tác thân mật giữa đôi tình nhân với nhau, trong đôi mắt đen như đêm tối của anh lập lòe ánh sáng hy vọng.



cô chỉ dùng một câu đánh vỡ kỳ vọng của anh, “Ôn Quỳnh, tôi còn chưa yêuanh đến mức… từ bỏ sinh mệnh của mình.”



anh ngơ ngẩn, “Tôi yêu em như vậy…”



“Từ giờ trở đi anh nên hiểu là, tình cảm của chúng ta không bình đẳng, có lẽanh xem đó là yêu, cho dù anh yêu tôi đến tận xương tủy, nhưng ở trong lòng tôi, ít nhất là đến bây giờ… anh cũng không quan trọng bằng mạng sống của tôi.”



Bởi vì, cô không tiếc bất cứ giá nào để được sống.



Lạnh lùng hất tay anh ra, cô xoay người rời đi.



không có chút nào lưu luyến.



Mang đi mọi ánh sáng của anh trên thế gian này.