Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 47 :

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


“Dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai… Ta rốt cục biết tại

sao ngươi lại nói ngươi tên là Tuyết Ám.” Ánh mắt Phong Quang ảm đạm.



Hắn vuốt ve một lọn tóc dài trước ngực nàng, thoải mái gật đầu, “Ta thừa nhận lúc ấy ta là có tâm tư khác.”



“Ha… Còn cố ý làm nàng ta nghĩ ngươi vì cứu nàng ta mà bị

hủy dung, làm cho nàng động tâm, còn… còn lừa cả ta.”



“Ta cũng không nghĩ tới trước đó ta lại lừa gạt một cô nương

ngốc như vậy.” Nói đến đây hắn cũng lộ vẻ mặt ngoài ý muốn

sâu sắc, giống như nói ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ ngốc

thế.



Phong Quang mím môi, “Ta biết ta không thông minh, cho nên cũng không đoán được ngươi tới Đại Duy vì muốn đòi cái Ngân diện quân sư

kia từ Tiêu Hoàng.”



Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Cho nên ta mới nói nàng sao không ở lại đại điện để nghe cho hết rồi hãy đi?”



“Đừng cho là ta không biết Ngân diện quân sư Bạch Dung chính là

Hạ Khởi Mộng, ngươi cùng Quỷ vương đều muốn nàng, chẳng lẽ

còn muốn ta ngồi ở đó nhìn các ngươi giành một nữ nhân sao?

Nói như thế nào thì ta cũng là người vị Quỷ vương đòi từ

hôn.”



Hơi thở trên người hắn trở nên lạnh lẽo, “Nàng khó chịu khi bị Quỷ vương từ hôn?”



“Thật ra không cảm thấy khó chịu…” Nàng sợ hãi run run một

chút, sợ nói sai lời sẽ bị hắn chụp một cái tát qua giết

chết, “Nhưng mà tốt xấu gì ta cũng là nữ nhân, bị từ hôn

trước mặt mọi người ít nhiều gì cũng thấy khó xử.”



Thế này hắn mới tản ra hơi thở sung sướng cả người, “Không cần thấy khó xử, ta đã báo thù cho nàng rồi.”



“Báo thù?”


trước, Tiêu Nhược vẻ mặt rất khó coi, vội vã tỏ vẻ nữ nhân

này là của ta nhưng từ đầu người ta đã không quan tâm đến bọn

ho. Thế này giống như… trò hề vậy. Tiêu Nhược trầm mặt ngồi

lại vị trí của mình, cùng Hạ Khởi Mộng im lặng không nói.



“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi thật sự nói như vậy!?” Phong Quang kích

động đến sắp nhảy lên luôn lại được tay hắn ôm lại vào lòng.



Độc Cô Kỵ tùy ý nói: “Phải, ta đã nói như vậy.”



“Cha mẹ của ta thì sao, bọn họ sẽ không… có ý kiến gì sao?”



“Thừa tướng phu nhân quả thật đứng ra nói không đồng ý, bất quá…”



Nàng khẩn trương hỏi: “Bất quá cái gì?”



Hắn cười ác liệt: “Ta nói nàng đang mang hài tử của ta, nàng ta liền không ý kiến nữa.”



Không chỉ Vương Từ, đến Tiêu Phần cũng không thể có ý kiến,

đương nhiên cũng vì thanh danh Phong Quang, Độc Cô Kỵ đã nói là

lúc trước tình cờ gặp Phong Quang bị bắt cóc, hắn say rượu

cường bạo nàng.



“Ngươi! Ta rõ ràng không có!” Nàng quýnh lên cả mặt đều đỏ.



“Yên tâm.” Độc Cô Kỵ đặt tay lên bụng nàng, mềm mại hôn lên môi

nàng, khẽ cắn mút, liếm cắn triền miên lập tức khiến thân thể nàng mềm xuống, chỉ có thể bị hắn giam cầm chặt chẽ trong

ngực, tay đặt trên bụng nàng cũng không khỏi đi theo vạt áo dần dần mơn trớn đến địa phia khó mà mở miệng.



Phong Quang giống như bị nấu chín, còn kém chút nữa là bốc hơi nước, nàng choáng váng hồ đồ nghe được âm thanh trầm thấp khêu gợi của hắn vọng bên tai: “Chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, chúng ta rất nhanh sẽ có.”



Không sợ không có, đem đứa nhỏ của Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai ôm lại đây là được.



Ha… Không thể không nói, ý tưởng này của Độc Cô Kỵ cũng thật dã man.