Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 57 :

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Tề Mộ vốn chỉ tính toán dùng một

nụ hôn lướt qua liền dừng lại để hù dọa nàng mà thôi, nhưng

thực tế đến bước này thì sự tình phát triển đã không còn

chịu khống chế của hắn nữa. Đầu tiên hắn đem cánh môi Phong

Quang đang đóng chặt chẽ liếm hôn một lần, lại duỗi lưỡi ra như con rắn mà linh hoạt tiến vào trong miệng nàng, dễ dàng như

cá gặp nước mà cạy mở răng hàm nàng, tìm được lưỡi thơm tho

liền bắt đầu quấn móc lẫn nhau.



“Ưm…” Vẻ mặt Phong Quang từ kinh ngạc biến thành vô lực chống

đỡ, bị động thừa nhận nhiệt tình của hắn, thân thể của nàng

rất nhanh liền mềm xuống, nếu không phải bị hắn giam cầm chặt

chẽ trong ngực thì chỉ sợ nàng đã sớm ngã xuống đất.



Khi nàng sắp hít thở không xong thì Tề Mộ buông tha nàng, môi

rời môi mang theo một sợi chỉ bạc, hắn nghe được tiếng thở dồn dập của nàng, chậm rãi liếm khóe môi bản thân, vừa lòng mà

cười mười phần tà khí, “Rất ngọt.”



Ý nghĩ trong đầu Phong Quang “đùng” một phát pháo hoa đầy trời, chân nàng yếu đuối vô lực chỉ có thể dựa vào ngực hắn, ám

muội khắp nơi vốn đã làm đầu óc nàng chết máy, kế tiếp Tề

Mộ trực tiếp chặn ngang ôm lấy nàng đi đến giường, hắn không

cần ánh sáng cũng có thể quen thuộc tránh đi bất kỳ chướng

ngại vật nào.



Nàng yếu ớt kêu: “Đợi chút…”



Hắn nói thẳng: “Không thể đợi.”



“Tề Mộ!” Khẩn trương cầm y phục trước ngực hắn, Phong Quang chân chính lần đầu tiên bối rối, “Người nghĩ muốn làm gì?”
càng nghĩ thì càng lắm chuyện, nàng chậm rãi lâm vào mơ ngủ.



Sáng sớm ngày hôm sau liền có người của Hạ phủ đến đón Phong

Quang, nàng không dám nhìn Tề Mộ mặt đối mặt nói lời từ

biệt, lên xe ngựa nhà mình liền vội vã rời đi, sau đó nàng

phải đến một tháng đều không ra khỏi phủ cho nên không thể nhìn thấy Tề Mộ.



Đến tháng tư, cây cối đâm chồi nảy lọc, thời tiết lại ấm dần

lên, tại một con đường nhỏ trong rừng, xe ngựa từ từ đi qua.



“Tiểu thư, đã đến Linh Cảm tự.” Vân nhi đầu tiên là đẩy mở cửa xe, sau lại giúp đỡ Phong Quang xuống xe ngựa.



Linh Cảm tự nằm cao trên một đỉnh núi phủ đầy mây, thập phần

nổi danh linh nghiệm tại Lạc thành cũng là chùa miếu có hương

khói cực kỳ thịnh vượng. Vì đáp ứng yêu cầu của Hạ Triều,

Phong Quang đặc biệt đến thắp hương lễ phật tại ngày mười lăm

tháng này.



Miếu thờ có quang cảnh thoáng đãng, bảo điện trang nghiêm,

người đến thắp hương hôm nay không nhiều cũng chẳng ít, rất

nhanh Phong Quang đã tìm được một vị trí tốt, nàng cầm ba cây

nhang, cũng không vái lạy mà chỉ đốt nhang cháy một chút cho

nhả khói rồi để Vân nhi cắm trong lư hương.



“Tiểu cô nương.” Một phu nhân đứng cạnh nói: “Thắp hương bái Phật, cô nương chỉ thắp hương mà không có bái Phật.”



Nghe vậy, Phong Quang nhìn vị phu nhân kia, là một vị thoạt nhìn chỉ hơn bốn mươi, bà có khí chất ung dung quý phái, phong vận

được bảo tồn như cũ, có thể thấy được bà khi trẻ tuổi nhất

định là một mỹ nhân cao quý mà mỹ lệ.



“Phu nhân, đến chùa miếu chỉ coi trọng lòng thành, có tâm thì

ắt sẽ linh nghiệm, thắp hương bái phật cũng chỉ là hình thức

bên ngoài, người cần cầu xin cái gì thì vì an tâm mà làm cẩn

thận tỉ mỉ, còn người không cần cầu chuyện gì…” Nàng cười

ngượng ngùng nói: “Thì cứ tùy tiện mà làm.