Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 93 :
Ngày đăng: 11:05 30/04/20
Phong Quang lắc đầu, “không có, lúc tôi đến đây cũng chỉ có một mình An Đồng ở nhà.”
“Nhà họ An cũng chỉ có một mình cậu An, mẹ của cậu ấy chưa từng xuất hiện qua côkhông cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Chuyện này có gì phải tò mò, nhà của tôi cũng vậy thôi, tôi đã một tháng chưa gặp qua mẹ mình, bà mỗi ngày khi tôi chưa rời giường đã đến công ty rồi, chờ tôi ngủ mới trở về, gần đây lại ở luôn trong công ty, tôi muốn gọi điện thoại bà ấy cũng không có thời gian, nữ cường nhân ở thế giới này đúng là khó hiểu.”
Được rồi… Lý Tất biết mình không nên hỏi vấn đề này, hắn đổi vấn đề khác, “cô Hạ có thấy cậu An có chỗ này không đúng không?”
“Có à, nhiều lắm!”
Lý Tất cùng gã sai vặt nghiêm túc trang trọng nói: “không đúng chỗ nào?”
“âm thanh của anh ấy có thể khiến tai người ta mang thai luôn, tươi cười có thể khiến tôi chóng mặt hoa mắt, còn có mỗi làn anh ấy gọi tên tôi thì tôi liền thấy cả ngườikhông có sức.”
Gã sai vặt kề sát tai Lý Tất, “Đội trưởng Lý, cô gái nhỏ này là một người háo sắc.”
Lý Tất theo bản năng gật đầu, hắn gặp qua háo sắc nhưng chưa thấy kiểu háo sắc này bao giờ, hắn thu hồi sổ tay ghi chép, cực kỳ có lòng tốt mà nhắc nhở, “cô gái nhỏ à, cậu An này không phải người đơn giản như cô nghĩ đâu.”
Lý Tất theo bản năng gật đầu, hắn gặp qua háo sắc nhưng chưa thấy kiểu háo sắc này bao giờ, hắn thu hồi sổ tay ghi chép, cực kỳ có lòng tốt mà nhắc nhở, “cô gái nhỏ à, cậu An này không phải người đơn giản như cô nghĩ đâu.”
“Đương nhiên, anh ấy là một chàng trai giàu có nội tâm tràn đầy.”
cổ họng Lý Tất nghèn nghẹn, lưu lại ánh mắt có chút thương hại, mang theo gã sai vặtđi mất, nghĩ có thể từ trong miệng cô hỏi ra được chút tin tức, thật sự là hắn suy nghĩ nhiều!
Phong Quang bĩu môi với hai bóng người kia, chạy trở về nhà, cha cô hiện tại đặc giờ giới nghiêm là bảy giờ, tuy nói cô không sợ cha mình, nhưng đối diện với một cái mặt thối tâm tình cũng sẽ siêu kém.
Mà ở một góc xa lạ nào đó, tin đồn trong một đêm như lửa bị gió thổi bùng lên, từ lúc có người nhìn thấy có cảnh sát tìm đến cửa, tin đồn An Đồng giết mẹ mình không cánh mà bay, tốc độc lan truyền so với ca từ của mấy bác gái còn nhanh hơn, có người đối với nhà họ An này tôn kính mà không thể gần gũi, có người đặc biệt lôi kéo bạn bè chung chí hướng lại đây chỉ trỏ một phen, nghĩ muốn làm thám tử lừng danh, tóm lại, An Đồng vốn không thường ra ngoài nay bị cách ly càng thêm lợi hại.
“Em sau này không nên đến tìm tôi thì hơn.”
Phong Quang nhổ hoa tường vi hồng lên, không chú ý bị đâm vào, cô còn chưa kịp kêu đau thì đã tra hỏi: “Tại sao?”
An Đồng thở dài, một tay cầm lên miếng dán urgo trên bàn, một tay nắm tay cô kéo sang dán lên miệng vết thương, động tác cẩn thận không làm đau cô, “Em thừa biết hiện tại có quan hệ gì với tôi cũng không tốt.”
“Em đây cùng anh đoạn tuyệt quan hệ lại càng không tốt!”
“Em đây cùng anh đoạn tuyệt quan hệ lại càng không tốt!”
“Phong Quang.”
“anh không cần tính toán muốn thay đổi ý nghĩ của em, em biết mà, người giúp việc theo giờ của anh không tới nữa, bác sĩ gia đình cũng là gạt em thôi, chỉ có một mìnhanh, không có em anh phải làm sao chứ?” Phong Quang đứng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm chàng trai trẻ tuổi ngồi trên xe lăng, lời nói như vậy có vẻ khí thế.
An Đồng bị lời của cô chọc nở nụ cười, “không có em tôi cũng có thể sống rất tốt.”
“anh gạt người, mỗi lần lúc em đến, thời tiết tốt anh cứ ngồi phơi nắng trong sân nhà, nhìn chằm chằm một đóa hoa cũng có thể nhìn chăm chú một lúc lâu, trời có mưa rơi,anh cứ ngồi trước cửa sổ bằng kính, nhìn mưa không ngừng rơi xuống, anh có biết mỗi lần nhìn đến bộ dạng an tĩnh của anh thì trong lòng em rất khó chịu không?”
Một luồng sáng xẹt qua đôi mắt An Đồng, anh hỏi: “Phong Quang, em nhìn lén tôi sao?”
cô đúng lý hợp tình, “Thì sao, em chính là nhìn lén anh, không được à?”
Mỗi khi nhìn anh lẻ loi một mình, cô chung quy sẽ có xúc động muốn đứng bên ngườianh.
“Tôi thế nhưng không biết…” An Đồng bất lực ôm tráng, “Em còn có cái sở thích này.”
“Yên tâm đi, lúc anh tắm rửa thay quần áo em không có nhìn lén đâu.” cô vẫn còn có nguyên tắc của mình à.
anh không thấy rằng bản thân nên cảm thấy may mắn một chút, ánh sáng lắng đọng lại trong mắt, tươi cười bi thương, “Cuộc sống của tôi đã bị lấy mất, không có màu sắc hay sắc thái, đây là thế giới của tôi, Phong Quang, em không nên tiến vào đó.”