Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 153 : Chạy trốn xung hỉ (27)
Ngày đăng: 20:30 26/05/20
Editor: Mi Mặt Mèo
****************
"Đinh! Đổi đạo cụ Tay điều tra thiện nghệ cần tiêu phí 20 điểm tích phân, xin hỏi ký chủ đổi hay không?"
"Đổi."
"Được. Đã đổi thành công. Đã tìm được vị trí Đông Phương Dật. Mời ký chủ đi theo chỉ dẫn của mũi tên."
Hệ thống 233 vừa dứt lời, trước mặt Hạ Diệc Sơ xuất hiện một đám mũi tên nhỏ màu vàng kim. Đương nhiên ký hiệu này chỉ có mình cô nhìn thấy.
Hạ Diệc Sơ không nhiều lời, theo hướng mũi tên chỉ mà đi.
Trong góc phòng của lầu một, Đông Phương Dật cùng mọi người nói về sự mất tích của Hạ Diệc Sơ.
"Đông Phương thiếu gia, thực xin lỗi. Chúng tôi không thể thực hiện yêu cầu của anh. Biệt thự to như thế, có lẽ Hạ tiểu thư chỉ đi dạo đâu đó, khi yến hội kết thúc, cô ấy sẽ xuất hiện." Chân tổng, chính là chủ nhân bữa tiệc này, hòa ái nói.
Khi Hạ Diệc Sơ bị Tô Âm kêu đi không lâu, Đông Phương Dật ngước mắt lên nhìn hướng người bên kia, liền phát hiện không đúng.
Sau đó, hắn đi đến, phát hiện người kia thật sự không phải Hạ Diệc Sơ.
Đầu tiên có người ngăn cách tầm nhìn của hắn và Hạ Diệc Sơ. Sau đó, có người ăn mặc y hệt Hạ Diệc Sơ, nháy mắt Đông Phương Dật liền thấy không thích hợp, lập tức tìm chủ nhân biệt thự, chính là Chân tổng, yêu cầu ông ta phái người giúp mình tìm Hạ Diệc Sơ.
Lại không ngờ người này thoạt nhìn nói chuyện khá tốt, lại chính là một con hồ ly dối trá, dầu muối đều không ăn.
Chân tổng cự tuyệt, Đông Phương Dật thần sắc dần dần thâm trầm.
Trước đây, Đông Phương Thải cũng đã nói qua Chân tổng là đối thủ khó nhai, nếu không có gì thật sự cần thiết, tốt nhất nên tránh đi.
Đông Phương Dật cũng tận lực tránh đi, nhưng không phải không nắm chút nhược điểm của người này.
Đông Phương Dật cũng tận lực tránh đi, nhưng không phải không nắm chút nhược điểm của người này.
Đông Phương Dật giật giật ngón tay, còn không biết Hạ Diệc Sơ ở đâu, trong lòng cảm xúc rối bời, hắn áp chế cảm xúc đó xuống, khuôn mặt lộ vẻ bình tĩnh.
Một mùi hương quen thuộc bay vào mũi hắn, đồng thời, tay hắn cũng bị một đôi tay mềm mại kéo lại.
"Anh đi đâu thế? Em tìm anh cả buổi, không ngờ lại tránh ở góc này." Hạ Diệc Sơ vùi thân thể vào bên hông Đông Phương Dật, ngữ khí vừa giận dữ vừa làm nũng.
Đông Phương Dật nội tâm chấn động, ôm người vào ngực.
Đến khi Chân tổng cười ha ha, Hạ Diệc Sơ mới có chút ngượng ngùng, nhéo hông Đông Phương Dật một cái, làm hắn buông mình ra.
"Người trẻ tuổi tình cảm thật tốt, đúng là làm người ta hâm mộ." Chân tổng nói.
Hạ Diệc Sơ chui ra khỏi ngực Đông Phương Dật, ngước mắt đánh giá nhanh người trước mặt một cái.
Người đàn ông chừng 30 tuổi, dáng dấp nho nhã, cặp mắt tinh anh sau đôi mắt kính.
"Xinn chào Chân tổng." Hạ Diệc Sơ chào hỏi.
"Đây hẳn là Hạ tiểu thư? Vừa rồi không thấy cô, Phương Dật sợ quá mức, lần sau chắc sẽ không ham chơi chạy xa nữa đâu." Chân tổng tủm tỉm nói.
Lời này nghe như trưởng bối dặn dò tiểu bối, thực ra ám chỉ Hạ Diệc Sơ là một cô gái ham chơi, còn Đông Phương Dật phải dựa vào phụ nữ mới có được cảm giác an toàn.
Ý cười trên mặt Hạ Diệc Sơ càng sâu một ít.
Một vệ sĩ mặc trang phục đen đi đến nói nhỏ với Chân tổng điều gì đó. Vẻ mặt nho nhã của Chân tổng tức khắc thay đổi, ánh mắt lãnh lệ nhìn Hạ Diệc Sơ một cái, xoay người rời đi theo vệ sĩ.
Xem ra, hắn đã biết Tô Phi Vũ, Tô Âm, còn có Chân Đan Đan ba người hành sự cùng nhau.
"Không biết phát sinh chuyện gì, chúng ta đi xem?" Hạ Diệc Sơ nói với Đông Phương Dật.
"Uh." Đông Phương Dật gật đầu, mang theo Hạ Diệc Sơ đi lên.
Chân tổng là chủ nhân bữa tiệc, hắn đi đâu làm gì, tự nhiên đều có người chú ý. Do vậy, không chỉ có Hạ Diệc Sơ và Đông Phương Dật đi theo hắn, mà còn khá nhiều người khác cũng theo sau lưng Chân tổng.
Trước cửa phòng kia, hai vệ sĩ đứng bên ngoài, Chân tổng bước vào, liền thấy ba người cùng nhau, tiếng rên rỉ ái muộ không ngừng truyền ra từ miệng hai người phụ nữ.
Chân tổng vừa thấy, tức khắc đen mặt. Đám người phía sau đương nhiên cũng thấy được.
Chân tổng lúc này nhớ tới muốn phong tỏa tin tức, chỉ là cũng đã muộn.
Hạ Diệc Sơ và Đông Phương Dật theo phía sau, không nhìn đến cảnh tượng trong phòng, chỉ nghe những người bên cạnh nhỏ giọng nghị luận, đoán được tình hình bên trong.
Đông Phương Dật xoay người, kéo Hạ Diệc Sơ ra ngoài.
Nhiều người cũng nhanh chóng phản ứng lại, dần rời khỏi biệt thự.
Chuyện xấu trong nhà không thể đem ra ngoài, ai biết xử lý xong chuyện này, Chân tổng có đem lửa giận trách tội lên đầu bọn họ hay không, vẫn là nhanh chạy trốn thì hơn.
Bất quá, không nghĩ tới Chân tiểu thư này có đam mê như vậy, aizz, khẩu vị thật nặng.
Đông Phương Dật kéo Hạ Diệc Sơ lên xe. Tài xế phía trước thấy Đông Phương Dật âm trầm, giật mình, buông màn ngăn cách xuống, miễn cho mình nhìn phải chuyện không nên nhìn.
"Đông Phương Dật, anh đừng như vậy."
"Đừng làm sao? Dao Dao thật không ngoan, mỗi lần có chuyện đều không nói cho anh, cũng không cho anh nhúng tay vào, anh muốn trừng phạt em." Đông Phương Dật mạnh mẽ kéo Hạ Diệc Sơ vào lòng, cúi người gặm cánh môi Hạ Diệc Sơ.
Không như nụ hôn ôn nhu trước kia, lần này hắn hôn mạnh mẽ, thô bạo. Đông Phương Dật xốc váy Hạ Diệc Sơ lên, bàn tay đặt trên đùi cô dần dần hướng đi vào.
"Đừng, Đông Phương Dật, em biết sai rồi." Hạ Diệc Sơ kinh hoảng, duỗi chân đá hắn.
"Lừa đảo, lần nào cũng nói như thế, anh thật không tin tưởng em nữa rồi."
Đông Phương Dật nhẹ nhàng áp Hạ Diệc Sơ dựa lên ghế phía trên, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm.
============================