Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 222 : Vua xác sống độc sủng (28)

Ngày đăng: 20:31 26/05/20


Editor: Mi Mặt Mèo



*******************



Thím Vương đưa Hạ Diệc Sơ và vua xác sống đến một phòng trên tầng ba. Theo thím Vương nói thì chủ nhân của căn phòng này đã biến thành xác sống, nên bên trong không có bài trí gì nhiều, mọi người trong thôn đều có phòng của mình, phòng này luôn để cho khách qua đường ngủ lại.



Vua xác sống ôm Hạ Diệc Sơ, nhìn thím Vương rời đi xuống một phòng dưới lầu hai. Bà ấy nói đi lấy mơ chua cho Hạ Diệc Sơ.



Diễn kịch phải diễn cho trót, Hạ Diệc Sơ được vua xác sống ôm đặt lên giường, dựa lưng vào gối đầu, cô nhìn quanh đánh giá căn phòng.



Tuy rằng kém xa biệt thự của vua xác sống, nhưng cũng rất sạch sẽ, ngăn nắp. Trừ chiếc giường và hai tủ đầu giường ra trong phòng không có đồ đạc gì. Căn phòng này có lẽ được quét dọn thường xuyên, không có một chút vết bẩn trên nền gạch. Ánh đèn vàng ở tủ đầu giường đem lại cảm giác ấm áp, làm người ta dễ thả lỏng, trầm mê trong lúc ngủ mơ.



Cửa phòng bị người bên ngoài gõ gõ, thím Vương bưng mơ chua vào, trên khay còn có đồ ăn. Vua xác sống đem vào rồi đóng cửa lại.



Hạ Diếc Sơ nhìn đồ ăn trên khay, nhảy xuống giường. Trên khay bày đơn giản hai dĩa thức ăn, một rau, một thịt. Hạ Diệc Sơ nhìn từng lát thịt mỏng, cảm giác ghê tởm lại trào lên lần nữa. Hốc mắt cô có chút đỏ lên.



Vua xác sống bước một bước, toát ra một ngọn lửa trên tay, thiêu sạch sẽ đồ ăn trên khay. Sau đó, xuất hiện một dòng nước từ trong tay hắn rửa sạch chút tro tàn dính bẩn vào người.



Rửa ráy sạch sẽ xong, hắn đến trước mặt Hạ Diệc Sơ, ôm cô vào lòng: "Đừng sợ, tôi ở đây."



Hạ Diệc Sơ vùi đầu vào ngực hắn, hốc mắt ửng đỏ. Từ khi mới vào thôn này, cô liền phát hiện giữa chân mày những người này ít nhiều đều có lệ khí. Có lẽ là do tu luyện linh khi, nên trước giờ chưa gặp phải dạng như vậy nhưng cô biết họ không bình thường. Đến khi thấy thịt thà trên bàn, cô mới biết được đó là thứ gì.
Hạ Diệc Sơ vùi đầu vào ngực hắn, hốc mắt ửng đỏ. Từ khi mới vào thôn này, cô liền phát hiện giữa chân mày những người này ít nhiều đều có lệ khí. Có lẽ là do tu luyện linh khi, nên trước giờ chưa gặp phải dạng như vậy nhưng cô biết họ không bình thường. Đến khi thấy thịt thà trên bàn, cô mới biết được đó là thứ gì.



Nếu không gặp được hệ thống, cô cũng chỉ là cô gái 22 tuổi, vừa đi du học về. Trước khi giết xác sống, cô còn từ khuyên mình cố gắng thích ứng để sống sót. Nhưng đối mặt với thịt của đồng loại, Hạ Diệc Sơ không thể khống chế được.



Mạt thế đến, nhân tính, đạo đức đều không còn, Hạ Diệc Sơ không thể nào tiếp thu nổi.



Hạ Diếc Sơ khóc trong lòng ngực vua xác sống, ôm hắn một lúc lâu mới bình phục lại tâm tình.



"Xin lỗi, làm quần áo của anh dơ rồi."



"Không việc gì." Vua xác sống rũ bỏ quần áo đen trên người, hỏa thiêu hết đám đồ đen kia.



Hạ Diệc Sơ sửng sốt, chớp chớp mắt:



"Mặc Tẫn Ly!"



Hạ Diệc Sơ khẽ nhếch môi, nhìn thanh niên đứng trước mặt.



Mặc Tẫn Ly lớn lên tinh xảo tuấn mỹ, bây giờ trừ làn da tái nhợt thì không có gì khác biệt.




Hắn là bạn cùng lớp của Tô Thanh Hoan, cũng cùng tuổi.



Mặc Tẫn Ly ở trường học không thích nói chuyện với bất kỳ ai. Mọi người nói bởi vì hắn mắc bệnh tự kỷ. Hơn nữa,, có gia tộc có thế lực, nên không bạn học nào dám khi dễ, thấy hắn đều vòng qua mà đi.



Tô Thanh Hoan và hắn tuy là người ngồi trước người ngồi sau nhưng cũng không có bao nhiêu quan hệ. Nguyên chủ đối với Mặc Tẫn Ly không có tí ký ức nào, Hạ Diệc Sơ cũng chỉ có đi học, mượn bút của hắn thôi.



Lại không ngờ được hắn chính đã biến thành xác sống, lại còn trở thành vua xác sống.



Hạ Diệc Sơ không biết nghĩ gì, đột nhiên có chút buồn cười.



"Uh." Mặc Tẫn Ly nhẹ nhàng lên tiếng, ngồi ở mép giường, chụp lấy tay Hạ Diệc Sơ đưa tới miệng.



Hạ Diệc Sơ bị hành động này làm hoảng sợ, muốn rút tay về nhưng không thắng được lực của đối phương. Đầu lưỡi ấm áp khẽ liếm lòng bàn tay. Ngứa! Hạ Diệc Sơ đỏ mặt, cảm thấy thẹn.



"Mặc Tẫn ly, đừng như vậy, bẩn lắm." Tim Hạ Diệc Sơ bắt đầu gia tốc.



"Không bẩn, rất sạch." Mặc Tẫn Ly mặt đầy nghiêm túc, thận trọng, lông mi dài buông xuống.



Cửa phòng đóng chặt, ánh đèn vàng lờ mờ hắt bóng hai người lên tường, cả hai ngồi trên giường, hắn cúi đầu liếm lòng bàn tay cô. Hình ảnh này nói thế nào cũng mang vài phần hương vị tình sắc, lại không thấy chút nào trên mặt hắn.



Hạ Diệc Sơ quay đầu về một bên khác.



Cho đến khi hắn buông ra, Hạ Diệc Sơ mới nhớ, cô tự làm mình bị thương, không phải tiêu độc gì cả...



============================