Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 231 : Vua xác sống độc sủng (37)

Ngày đăng: 20:31 26/05/20


Editor: Mi Mặt Mèo



******************



"Chờ một chút." Hạ Diệc Sơ dừng bước chân, kéo Mặc Tẫn Ly ngừng lại.



Hai người dừng lại, thiếu nữ kia liền đuổi kịp.



"Cô là ai?" Hạ Diệc Sơ quay đầu nhìn.



Thiếu nữ kia tướng mạo xinh xắn, quần áo không đến mức diễm lệ, nhưng cũng sạch sẽ, trên người mang theo hơi thở hồn nhiên ngây thơ, dường như tận thế này đối với cô ấy không ảnh hưởng gì.



Cô gái nhướng mày cười, tự giới thiệu:



"Tôi là Mặc Thục Ngôn, em họ bên ngoại của Mặc Tẫn Ly, thích nhất anh Quý Diễn."



"Chào cô, tôi là Tô Thanh Hoan."



Hạ Diệc Sơ cũng tự giới thiệu.



Sau đó, Mặc Thục Ngôn mang theo cô cùng Mặc Tẫn Ly đi gặp cha mẹ Mặc Tẫn Ly. Nhìn thấy Mặc Tẫn Ly, mẹ hắn lập tức chạy đến trước mặt, hai mắt rưng rưng. Cha hắn dù sao cũng là đàn ông, không biểu hiện ra ngoài nhưng cũng vô cùng vui sướng. Trái lại thì Mặc Tẫn Ly cảm xúc bình đạm hơn nhiều.



Mẹ Mặc sau một lúc hồi phục tinh thần mới thấy Hạ Diệc Sơ đi theo bên người hắn, liền nói xin lỗi rồi đem trái cây ra mời. Giờ đây, trái cây đều là vật xa xỉ.




Mạt thế đến, anh trai của Mặc Tẫn Ly là Mặc Vanh phản ứng nhanh chóng, không những chiếm lĩnh được căn cứ mà còn đem tất cả họ hàng thân thích đến kịp. Buổi tối, anh ấy về ăn cơm cùng cả nhà. Khi nghe đến tên Hạ Diệc Sơ, ánh mắt anh suy nhìn cô:



"Tô Thanh Hoan? Em gái Tô Mạc?"



"Đúng vậy." Hạ Diệc Sơ nhướng mày cười: "Anh Mặc, anh quen biết anh trai tôi sao?"



"Uh, trước kia tôi và hắn hợp tác trong nhiều thương vụ. Mạt thế đến hắn thành lập căn cứ Tinh Thần cách nơi này không xa. Hắn tìm cô đã lâu."



Mặc Vanh nói, làm Hạ Diệc Sơ trong lòng dâng lên một mạt ấm áp.



Mặc Vanh ở căn cứ Bất Lạc địa vị cao, Mặc gia ở trong một biệt thự độc lập. Mẹ Mặc dành cho Hạ Diệc Sơ và Mặc Tẫn Ly mỗi người một phòng.



Mấy ngày nay cùng Mặc Tẫn Ly lên đường, tuy rằng không đến mức quá mệt mỏi, nhưng mỗi tối đều ngủ trong xe. Hiện giờ có chăn ấm nệm êm, Hạ Diệc Sơ làm biếng tu tập, quyết định nghỉ ngơi một đêm.



Đêm khuya tĩnh lặng, ánh sáng tối tăm trong phòng, một thân ảnh đĩnh bạt đột nhiên xuất hiện.



Hắn dừng ánh mắt trên người đang ngủ say trên giường, một lúc sau mới nhấc chân đến mép giường.



Mặc tẫn Ly hơi khom lưng, xốc chăn lên, chụi vào trong. Hạ Diệc Sơ đột nhiên mở hai mắt, nhìn người bên cạnh, không hề nghĩ ngợi, dùng chân đá người xuống.



Mặc Tẫn Ly phản ứng cũng không chậm, vận dụng một chút dị năng khiến cho Hạ Diệc Sơ cảm giác cả người mềm mại vô lực, ngã xuống trên giường.




"Mặc Tẫn Ly?"



"Uh." Mặc Tẫn Ly khẽ lên tiếng, chui vào trong ổ chăn, duỗi tay ôm lấy Hạ Diệc Sơ vào lòng.



Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng đầy mặt khó hiểu: "Buổi tối, anh không ngủ chạy tới đây làm cái gì?"



"Ngủ." Mặc Tẫn Ly duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ bả vai cô, giống như là dỗ dành con nhỏ.



Mặc Tẫn Ly chỉ đơn thuần đến ngủ, Hạ Diệc Sơ lại mặt đỏ tai hồng, tự tưởng tượng trong đầu đến xấu hổ. Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, nghe mùi hương thanh lãnh phát ra trên người Mặc Tẫn Ly, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.



Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Mặc vô tình nhìn thấy Mặc Tẫn Ly đầu tóc tán loạn từ phòng Hạ Diệc Sơ bước ra, biểu tình thật xuất sắc. Quả thực là vui sướng đến khó tự kềm chế, ngay cả lúc cả nhà cùng nhau ăn cơm sáng, mẹ Mặc đều nhìn Hạ Diệc Sơ, nhưng sợ cô ấy ngại nên không nói ra ý nghĩ trong đầu mình.



Cô nói với cha mẹ Mặc rằng mình muốn đến căn cứ Tinh Thần tìm anh trai, Mặc Tẫn Ly vẫn luôn đi theo cô, không hề nghi ngờ chính là muốn đi cùng nhau.



Tuy rằng ông bà Mặc có chút không đành lòng nhìn con trai nhỏ rời đi, lại cũng biết tính cách Mặc Tẫn Ly có nói cũng không nghe.



Mà Mặc Vanh biết Hạ Diệc Sơ muốn đi căn cứ Tinh Thần nên đã cử một đội đi theo cô. Bất Lạc và Tinh Thần cũng có giao dịch, đội người này phụ trách mang đồ vật qua bên kia. Đám người này thực lực đều là tinh anh số một số hai, để đội này đi theo họ, Mặc Vanh trong lòng cũng yên tâm.



Hạ Diệc Sơ cũng không từ chối ý tốt của Mặc Vanh, sau khi chào hỏi nhau, dưới ánh mắt chăm chú của ông bà Mặc, cô cùng Mặc Tẫn Ly lên xe.



Chiếc xe rời căn cứ càng lúc càng xa, đến khi không còn nhìn thấy nữa, bà Mặc mới luyến tiếc thu hồi ánh mắt.



Bà ấy biết con trai mình có bệnh, vẫn luôn cự tuyệt giao lưu cùng người khác, cho dù là người nhà cũng hiếm khi. Bà vẫn luôn lo lắng sau khi qua đời, một mình Mặc Tẫn Ly sẽ sống ra sao. Lại không ngờ, Mặc Tẫn Ly mang theo một cô gái trở về.



Cũng không biết rốt cuộc là tốt hay xấu.



Chỉ hy vọng cô gái kia không phụ tình cảm của Mặc Tẫn Ly.



============================