Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 28 : Ca ca mặt lạnh cấm dục bá đạo 28

Ngày đăng: 12:48 30/04/20


Ở trong trí nhớ Chu Thanh, Hạ Quỳ tuy rằng là con gái nhà giàu, nhưng tư tưởng lại vô cùng bảo thủ và truyền thống.



Mặc kệ Hạ Quỳ thích đến mức nào Chu Thanh, chính là ở thời điểm Chu Thanh không có đáp ứng làm bạn trai cô, cô trừ triển khai kế hoạch theo đuổi Chu Thanh ở ngoài, còn lại không có tồn tại tiếp xúc thân mật với hắn.



Kể cả Chu Thanh đã từng là người thiếu niên huyết khí dương cương, đối với Hạ Quỳ cũng từng có ý tưởng làm ra những hành động tiếp cận cô thì tất cả đều bị Hạ Quỳ cự tuyệt, hơn nữa còn nghĩa chính liêm từ (nói thế nào nhỉ, uhm gọi là nghiêm minh nghiêm khắc đó m.n) nói với Chu Thanh, có thể cùng cô làm ra chuyện thân mật, trừ bỏ người nhà cũng chỉ có người yêu.



Cho nên không có người nào so với Chu Thanh rõ ràng hơn, Hạ Quỳ đối với trong sạch của bản thân là cực kì coi trọng.



Hắn tin tưởng, hôm nay hắn ở chỗ này cưỡng bức Hạ Quỳ, Hạ Quỳ có lẽ sẽ ghi hận hắn, chính là càng quan trọng hơn, là Hạ Quỳ nhất định không bỏ xuống được hắn. (đê tiện)



Chu Thanh trong lòng nghĩ như vậy, động tác cử chỉ với Hạ Diệc Sơ cũng càng ngày càng thô lỗ, trong đó còn ẩn một tia hỗn loạn cùng gấp gáp.



Hạ Diệc Sơ không ngừng giãy giụa, trực tiếp đem hỏa trên người Chu Thanh cọ ra.



Chu Thanh hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Diệc Sơ, đáy mắt tình dục quay cuồng, chỉ có mười lăm phút, hắn nhất định phải nhanh lên.



Trên người váy bị Chu Thanh thô lỗ xé mở, Hạ Diệc Sơ có chút tuyệt vọng ngừng giãy giụa, mà tại thời khắc cô muốn nhắm hai mắt chờ Chu Thanh hành động, rồi lại chờ trả thù Chu Thanh sau, một thân hình thon dài đĩnh bạt đột nhiên xâm nhập đáy mắt cô.



Hạ Diệc Sơ không biết như thế nào, vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, nước mắt nháy mắt ào ạt rơi, trong lòng tràn đầy ủy khuất, tầm mắt một mảnh mơ hồ.



Thẩm Già Diệp vừa tiến đến, liền nhìn thấy cảnh tượng một tra nam đang khi dễ Bảo Bảo của mình, khuôn mặt hắn lạnh đi, tiến nhanh lên phía trước, trực tiếp bắt lấy cổ áo Chu Thanh, đem tên đó kéo về sau lui lại mấy bước, ở thời điểm Chu Thanh cũng chưa kịp phản ứng, một chân đá trúng đầu gối tên đó, đem người đánh té ngã xuống đất, một quyền lại một quyền dừng ở trên người Chu Thanh, nháy mắt làm Chu Thanh kêu lên đau đớn.



Hạ Diệc Sơ cũng ngồi xuống ở trên mặt đất, dựa tường, nước mắt lưng tròng, thân thể khẽ run.



Lục Diễn từ bên ngoài đi đến, nhìn thoáng qua Chu Thanh bị Thẩm Già Diệp đánh đến đã ngất xỉu, sợ Thẩm Già Diệp âm ngoan đem người ta đánh chết. Tiến lên vài bước, cũng không động thủ đi kéo, chính là mở miệng khuyên can nói: “Tổng tài, tình huống Đại tiểu thư giống như có chút không thích hợp.”



Lục Diễn như vậy vừa nói, nguyên bản Thẩm Già Diệp đang đem Chu Thanh đánh gần chết mới thôi, tức khắc dừng lại tay, quay đầu nhìn về phía vị trí Hạ Diệc Sơ, đập vào mắt chính là Bảo Bảo trước kia nguyên bản ở trước mặt hắn lúc nào cũng hoạt bát đáng yêu lại mang theo một tia kiều khí, lúc này lại là vẻ mặt tái nhợt ôm hai đầu gối ngồi quỳ trên mặt đất, hốc mắt hồng hồng, trên người váy bị xé đến nát nhừ, cơ hồ che lấp không được thân thể lả lướt mạn diệu.



Thẩm Già Diệp nhìn thần sắc cô tuyệt vọng, tâm tức khắc liền đau.



“Bảo Bảo, Bảo Bảo không sợ.” Thẩm Già Diệp một bên nói, một bên tới gần Hạ Diệc Sơ, đem áo khoác của mình cởi xuống, một bên nhẹ giọng kêu Bảo Bảo, lại đem áo khoác đặt trên người Hạ Diệc Sơ.



Hạ Diệc Sơ vốn đang ôm hai đầu gối yên lặng rơi lệ, trực tiếp rúc vào trong lồng ngực Thẩm Già Diệp, oa oa khóc lớn.


Tình yêu của em giành cho anh, không lời nào có thể nói hết được 



Tạo hóa trêu ngươi, duyên số không cho ta ở bên nhau. 



Những giai thoại đẹp từ ngàn đời nay, gió và cát, bướm và hoa 



Tựa như si tình ánh trăng hiện dưới nước, đóa hoa phản chiếu trong gương 



Hàng rào trúc, chiếc đàn Tì Bà gỗ, cây cầu cong cong hiện dưới ánh trăng 



Có ai đó đang hát 1 mình, tâm tư vương vấn gửi về phương trời xa xôi 



Mùa hè năm đấy, hành trang mang theo trên lưng, anh đã rời xa quê nhà 



Bên con đường cũ, nước mắt em nghẹn ngào tuôn rơi 



Lúa trên cánh đồng, đã gặt hết gốc này đến gốc khác 



Nhưng đến khi nào chúng ta mới thành đôi 



Không ngừng suy đoán, suy đoán, lại thêm 1 quẻ bói nữa 



Phúc họa tốt xấu hay là lo lắng hãi hùng đây 



Tình yêu của em giành cho anh, không lời nào có thể nói hết được 



Tạo hóa trêu ngươi, duyên số không cho ta ở bên nhau 



Lại xin thêm 1 quẻ bói nữa 



Vẫn là quẻ bói đấy, lẽ nào không bỏ đi được 



Tình yêu của em giành cho anh đợi chờ đã biết bao năm rồi  Ngày đêm em vẫn nguyện cầu mong sao đừng mất đi