Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 72 : Chú "sói" à, đừng đùa ta! 16
Ngày đăng: 12:49 30/04/20
Editor: Mặc Thanh Nghi
Hạ Diệc Sơ sử dụng kim khẩu khiến những người đó không chỉ xem Tô Thanh thành Hạ Diệc Sơ, ngay cả những việc đời trước họ làm với Cố Hoãn Hoãn, nay cũng dùng tất cả lên người Tô Thanh.
Bởi vì lúc trước, thuốc kích dục và ma túy cùng phát tác cho nên thần trí Tô Thanh không rõ ràng cũng không có cảm giác được có cái gì không đúng, ngược lại còn nóng bỏng đáp lại động tác những người đó.
Hiện tại thần trí Tô Thanh đã tỉnh táo lại, chỗ kia còn chưa từng *** qua, lần đầu tiên lại bị nhiều người mạnh mẻ xâm phạm, thân thể sẽ có bao nhiêu đau đớn. Ngay cả tâm lý Tô Thanh tốt đến đâu cũng không thể thừa nhận nổi chuyện hắn thế mà bị nhiều thiếu niên cùng nhau mạnh mẽ xâm phạm như vậy. Hơn nữa những người đó đều là bạn từ nhỏ đến lớn với hắn, hắn còn là người gọi điện thoại hẹn bọn họ đến.
Tô Thanh nằm ở trên giường, không thể tin được những việc này lại mơ mơ hồ hồ xảy ra như vậy.
Còn có chuyện gọi điện thoại báo án, Tô Thanh nhớ rõ, hắn trước giờ không có gọi.
Nhưng cảnh sát có ghi âm cuộc điện thoại hắn gọi báo án, chứng cứ vô cùng xác thực làm cho Tô Thanh không thể nào giải thích được.
Tô Thanh cảm giác mơ hồ cực kỳ.
Trên cơ thể dính dính, lúc nóng lúc lạnh, nhớ lại những chuyện đám người đó làm với mình, Tô Thanh cảm giác từng đợt ghê tởm.
Trong phòng giam mùi thật khó ngửi, mùi chuột chết trộn lẫn với mùi tanh cùng mùi mốc, Tô Thanh mới vào chưa đến nửa ngày mà cứ như đã qua cả thế kỷ vậy.
Chỉ là lúc này Tô Thanh sẽ không ngờ đến, cả ngày hôm sau, những người cường bạo xâm phạm hắn lại vô cùng nhớ hắn đang bị nhốt tại phòng tối an lặng (an tĩnh + lẳng lặng).
Lúc này, một lần bắt được bảy thiếu niên chích ma túy ở biệt thự, trong đó lại có liên quan đến ba gia tộc đầu sỏ của N thị, trừ Cố gia không bị gây khó dễ, ba gia tộc kia đều bị kéo xuống nước, đối với N thị đúng là tin tức bùng nổ.
Không đúng lúc, mấy năm nay nhà nước nghiêm khắc chống ma túy và quan hệ bất chính, hành vi lớn mật của mấy thiếu niên chính là đụng vào họng súng.
Trực tiếp bị chính phủ xem thành thành phần không có giáo dục, mặc kệ người nhà nhét tiền nhiều thế nào cuối cùng đều bị đuổi về.
Có vẻ như người ở đầu dây bên kia nói chuyện gì đó khiến hắn không hài lòng.
"Tôi biết rồi, mang người đi trước, tôi đi qua xem." Cố Thâm phân phó giám đốc Vương bên kia.
Cúp điện thoại xong, Cố Thâm liền đứng dậy ra cửa, nhưng nghĩ đến cái gì, hắn quay đầu nhìn Hạ Diệc Sơ, hỏi:
"Hoãn Hoãn, đi cùng chú."
"Đi đâu?" Hạ Diệc Sơ nghi hoặc nhìn hắn, tuy ngoài miệng ngữ khí dò hỏi nhưng bản thân đã đứng dậy khỏi sô pha.
"Muốn gặp ba mẹ cháu không? Bọn họ đến."
Hạ Diệc Sơ bị lời của Cố Thâm làm cho sửng sốt, Cố Thâm duỗi tay kéo cô, hai người cùng nhau ra ngoài.
Tài xế lái xe, Cố Thâm và Hạ Diệc Sơ cùng ngồi ở ghế sau, Hạ Diệc Sơ vẫn luôn cúi đầu, không nói gì.
Hai người kia là do Tô Thanh mang đến nhưng vẫn chưa nhận được chỉ thị hành động của Tô Thanh, mấy ngày trước nhìn thấy tin tức Tô Thanh bị bắt trên TV, kìm nén không được liền đến trước Cố thị làm ầm ĩ.
Vừa nãy giám đốc Vương gọi điện thoại cho Cố Thâm là để báo cáo chuyện này.
Cố gia có con nuôi không, chuyện này đối với người trên dưới công ty thì đây cũng không phải chuyện bí mật.
Vốn muốn đem hai người này đuổi đi, chỉ là không chịu nổi hai người kia quậy phá lăn lộn, lời nói của hai người đó giống như bắc loa, rống lên thì hấp dẫn ánh mắt người đi đường.
Hai người kia giống như là đã có chuẩn bị, lời nói chuẩn xác, vẻ mặt chắc chắn, nghe tin, giám đốc Vương đến, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng nổi lên nghi ngờ, đành phải gọi điện thoại cho Cố Thâm.