Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 124 : Đừng tức giận, đền nàng cái lớn hơn nữa
Ngày đăng: 12:02 30/04/20
Edit/Beta: PaduC & Mạn Châu Sa
Nam Tầm thẹn đến không được, may là mắt nàng đã bị che lại, tránh phải nhìn thấy hình ảnh càn rỡ này.
"Hàn ca ca, hình như chàng chưa cởi quần áo. Chàng như vậy thật giống mặt người dạ thú." Nam Tầm vì làm lơ cảm giác thẹn thùng quẫn bách, bắt đầu chế nhạo đối phương.
Môi Yến Hàn chuyển qua bên tai nàng, nặng nề cười khẽ, âm thanh kia cực kỳ gợi cảm: "Diêu Diêu, ta chính là mặt người dạ thú, nhưng chỉ cầm thú với nàng thôi. Có điều nếu Diêu Diêu thích ta không mặc quần áo, vậy ta sẽ cởi ngay."
Nam Tầm ngẩn ra, vội vàng nói: "Không không không, chàng không cần cởi, thật đấy!"
Nhưng Yến Hàn kéo hai ba cái liền cởi xuống áo bào, sau đó vững chắc đè tới.
Màn bị thả xuống, giường đang đung đưa, đất đang chấn động, người nào đó bị nướng bánh đang ưu thương khóc thút thít.
Giữa hiệp Nam Tầm bị nướng khét một lần, mệt đến hôn mê bất tỉnh. Chờ nàng tỉnh lại, nàng đang ở trong ngực Yến Hàn, trên mặt vẫn còn che mảnh vải.
Nhưng sau khi phát hiện mình ngâm trong nước ấm, nàng đã mắng vài tiếng cầm thú trong lòng.
Con cầm thú nào đó vuốt ve cơ thể bóng loáng như tơ của nàng, ngón tay xẹt qua từng nơi, hài lòng nói: "Diêu Diêu, hiện tại trên người nàng đều là dấu vết của ta. Nàng là của ta."
Nam Tầm không dám động, sợ không cẩn thận cầm thú này lại phát tình.
Nhưng dù nàng có bất động, cầm thú nào đó cũng đã động dục.
"Diêu Diêu, bồn tắm của nàng quá nhỏ, chỉ vừa đủ hai người ngồi, chẳng thể làm chuyện gì khác." Con cầm thú đã động dục nào đó nói như vậy.
Nam Tầm:...
Cho nên, ngươi con mẹ nó muốn làm cái gì?
Ngươi biết bồn tắm này nhỏ ngươi cũng theo vào? Bồn tắm này chưa có bị ngươi ngồi nát chính là vạn hạnh!
Tiểu Bát cả kinh: “Bảo bối, ngươi đột nhiên trở nên tích cực tiến thủ như vậy, làm ta cảm thấy thật bất ngờ a.”
Kỳ thật nó nghi ngờ Nam Tầm không muốn bị bánh nướng áp chảo, cho nên mới trở nên “tích cực tiến thủ” như vậy. Có điều Nam Tầm nói rất có lý. Nếu còn như vậy nữa, đại boss thật ra thoải mái, nhưng thoải mái xong mà không giảm giá trị ác niệm cho nó, vậy quá cặn bã. Kẻ cặn bã như vậy tuyệt không thể để hắn được tiện nghi, nhất định phải ngược chết hắn.
Vậy là lúc một người một thú đang thương lượng nên vạch trần “gương mặt thật” của Yến Hàn ở thời điểm nào, cung Trì Mộ đột nhiên nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Nam Tần đang cùng phơi đệm chăn với Thúy Hoàn trong tiểu viện, lại không ngờ một bóng trắng đột nhiên từ ngoại viện bay vào.
Người tới mặc một thân áo gấm trắng, đầu đội bạch quan, bên hông đeo một miếng ngọc bội tốt, khuôn mặt thanh tuấn, ôn nhuận như ngọc.
Nam Tầm tìm tòi trong ký ức, lập tức biết thân phận của người này.
Hiền vương Yến Mạch Ngọc, là...gian phu đời trước của Tần Bộ Diêu.
“Thúy Hoàn, ngươi lui ra trước đi, ta có lời muốn nói với nương nương nhà ngươi.” Yến Mạch Ngọc nói, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người nữ tử trước mặt, thoạt nhìn xa cách và xa lạ.
Hiển nhiên Thúy Hoàn cũng nhận thức Hiền vương, thần sắc nàng hoảng loạn xem xét liếc ngoài sân một cái, chính mình cũng không biết khẩn trương cái gì.
“Vậy nô tỳ liền ở cửa viện, Hiền Vương ngài nói chuyện với nương nương nhà ta, tốt nhất không cần lưu lại lâu lắm.” Thúy Hoàn hành lễ với hắn, rời đi.
Trong nháy mắt Thúy Hoàn vừa mới khép lại đại môn kia, ánh mắt Yến Hàn Ngọc đột nhiên biến đổi, nóng bỏng mang theo vẻ đau lòng.
Nam Tầm: …
Nàng chợt hiểu ra vì sao Yến Mạch Ngọc sẽ là khí vận tử trong miệng Tiểu Bát, bởi vì Yến Mạch Ngọc quá biết biến đổi sắc mặt. Ở trong mắt người ngoài, hắn vẫn luôn biểu hiện không màng danh lợi, không chút hứng thú nào đối với ngôi vị hoàng đế, giấu giếm được nhiều vị đại thần, cũng giấu được Yến Hàn Mạch đời trước.
Yến Mạch Ngọc đột nhiên tiến lên một bước.
Nam Tầm bỗng không kịp phòng ngừa liền bị hắn ôm vào trong ngực