Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 127 : Vạch trần, kỹ thuật diễn của Hoàng Thượng

Ngày đăng: 12:02 30/04/20


Editor: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa



Không có mệnh lệnh của hắn, bọn Ảnh Nhị căn bản sẽ không tự ý rời vị trí, vì vậy những người này không phải người của hắn!



"Ai!" Thúy Hoàn nằm nghỉ ngoài điện hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh, không khỏi hét lớn một tiếng.



Nam Tầm mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Yến Hàn, lại an tâm cọ cọ ở cổ hắn: "Hàn ca ca, sao chàng còn chưa ngủ?"



"Diêu Diêu, bên ngoài có thích khách, nàng ở yên đây đừng nhúc nhích!" Yến Hàn trầm giọng, thật nhanh lấy mặt nạ mang theo, sau đó rút kiếm liền bay ra ngoài.



Nam Tầm giật mình, thanh tỉnh trong nháy mắt.



"Tiểu Bát Tiểu Bát! Có phải Yến Mạch Ngọc phái người tới giết ta rồi không hả?" Nam Tầm vội vàng hỏi Tiểu Bát.



Tiểu Bát nói: "Đúng vậy đấy, Hoàng thượng ở ngay trên giường ngươi mà, ngoài Hiền vương thì còn ai."



"Má nó đồ đàn ông cặn bã, trước đây không lâu mới bày tỏ nỗi lòng với ta. Lúc này mới bao lâu đã muốn đến giết ta rồi?"



Tiểu Bát ha ha một tiếng: "Đây không phải là những gì ngươi kỳ vọng sao?"



Nam Tầm: "Không được, ta không thể ngồi yên ở đây. Ta muốn ra ngoài giúp Hàn ca ca giết địch."



Tiểu Bát chà xát da gà: "Ta cá chắc ngươi đi ra ngoài tuyệt đối không phải vì giúp hắn."



Nam Tầm: "Là giúp hắn, có điều thuận tiện kéo rớt mặt nạ của hắn, sau đó sẽ diễn một hồi vở kịch lớn tê tâm liệt phế của năm."



Tiểu Bát:...
Mặt nạ trên mặt Yến Hàn đã rơi xuống, lộ ra diện mạo thật sự của hắn, thình lình chính là bạo quân Yến Mạch Hàn mà hai chủ tớ Nam Tầm vẫn thường nhắc bên miệng.



"Diêu Diêu, ta... Không phải ta cố ý --"



"Ngươi đừng tới đây!" Nam Tầm đột nhiên quát to, ánh mắt nhìn hắn cực kì xa lạ.



Yến Mạch Hàn bị ánh mắt như vậy làm cho đau nhói.



"Diêu Diêu, nàng nghe ta giải thích, ta không phải cố ý giấu nàng, ta..." Bàn tay buông thõng của Yến Mạch Hàn bỗng nắm chặt. Hắn đã từng tưởng tượng đến cảnh chân tướng bị vạch trần vô số lần, nhưng khi nó thực sự xảy ra, hắn mới phát hiện tất cả chuẩn bị từ trước đều vô dụng.



Khi đối diện đôi mắt chứa đầy thù hận của Tần Bộ Diêu, một câu hắn cũng nói không nên lời.



Ước nguyện ban đầu của hắn đích thật là muốn đùa giỡn nữ nhân này, nhưng bây giờ... Hắn yêu nàng. Nhưng loại lý do này có nói ra nàng sẽ không tin, ngay cả chính hắn đều cảm thấy buồn cười đến cực điểm.



Cơ thể Nam Tầm lung lay đi tới trước mặt hắn, cực lực ẩn nhẫn cảm xúc sắp tan vỡ của mình. Nàng đột nhiên cầm trường kiếm trong tay nhắm thẳng đối phương, cơ hồ gằn từng câu từng chữ: "Yến Mạch Hàn, kỹ thuật diễn của ngươi tốt thật, tốt như vậy sao ngươi không đi diễn kịch hát hí khúc chứ?"



"Không giết chết được ta, liền tới đùa giỡn tình cảm của ta?"



"Không, Diêu Diêu, không phải như thế..."



Nam Tầm cười nhạo, cười còn khó coi hơn khóc: "Đúng, mục đích của ngươi đã đạt đến. Ta bị ngươi lừa xoay quanh, thất thân lại thất tâm, bây giờ có phải ngươi rất đắc ý?"



"Bây giờ ngươi tìm thích khách lại chơi trò xiếc gì? Khổ nhục kế sao? Muốn ta càng thêm khăng khăng một mực với ngươi?" Nói xong, ánh mắt nữ tử đầy châm biếm xẹt qua cánh tay đổ máu của Yến Mạch Hàn, trong mắt lại không chút vẻ đau lòng.



Nàng cười ha ha, đột nhiên quát lạnh: "Yến Mạch Hàn ta cho ngươi biết, Tần Bộ Diêu ta móc tim ra cũng có thể lấy về nhét trở lại, nhét không vào ta liền tự cắn nát nó nuốt vào bụng!"