Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 145 : Đừng chơi

Ngày đăng: 12:02 30/04/20


" Cậu em, đến đây, giới thiệu chút về bản thân cho đại ca nghe nào." Đầu trọc nói.



Nam Tầm nhẹ nhàng nói:" Tôi kêu Tô Mặc Bạch, là sinh viên trường đại học B, nhưng năm nhất vẫn còn chưa học xong."



" Ai da uy, cự nhiên là sinh viên a, lại còn mà đại học B, cái tên nghe cũng rất văn nhã, vừa nghe là biết người có học vấn nha." Lão tam sùng bái nhất chính là những người có học vấn, vì vậy ánh mắt nhìn Nam Tầm cũng khác hẳn lúc trước.



Người tới nhà giam Hoàn Mỹ này đa phần đều là phần tử lưu manh, gần một phần tư là bị phán tù chung thân, những người có học vấn từ xưa đến chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên đột nhiên nghe thấy Nam Tầm là sinh viên đại học B, giống như gặp được gấu trúc quý hiếm, đương nhiên thái độ có chút thay đổi.



Nam Tầm tiếp tục nói:" Tôi vào đây đúng là vì giết người, bất quá là ngộ sát, vì cứu huynh đệ mà cùng người khác đánh nhau, kết quả không cẩn thận đem người này giết chết, đối phương trong nhà vừa có quyền vừa có thế, cố ý vu oan cho tôi tội danh cố ý giết người, huynh đệ tôi cứu cũng không đứng ra làm chứng, cho nên tôi mới bị đày đến nơi này ở tù chung thân."



Đầu trọc ghét nhất chính là loại người phản bội lại huynh đệ này, tức giận nói:" Người anh em kia của cậu thật không bằng đồ vật."



Nam Tầm nhếch miệng cười cười,:" Đúng, hắn chính xác là không bằng đồ vật, nếu tôi có cơ hội ra ngoài, sẽ tự tay giết hắn."



Câu nói của Nam Tầm làm đám của đầu trọc đều thích thú, không nghĩ tới tên tiểu tử trắng trẻo thư sinh này, kỳ thật cũng là nhân vật tàn nhẫn a.



Nhưng mà cũng phải nói lại, đã vào nơi này rồi, còn bị phán tù chung thân, dù biểu hiện có tốt đẹp bao nhiêu thì khả năng ra ngoài vẫn rất mong manh.



Mấy người có chút đồng tình với Nam Tầm, nhưng phần đa vẫn là sung sướng khi người khác gặp nạn.



Đương nhiên, tiến vào nơi này thì hầu hết đều không phải loại tốt đẹp gì, Nam Tầm cũng không trông cậy mấy người này có thể có cái gì gọi là đồng tình.



Bất quá Nam Tầm là người khôn khéo, rất nhanh liền làm quen hết với mọi người ở đây.



Tên đầu trọc kia chính là lão đại tại gian tù này, tất cả mọi người đều kêu hắn là Thiết ca, người đang ngủ lúc nãy là lão nhị, kêu là Đỗ Phan, lớn lên vẫn tính là có chút hiểu biết, lại còn biết làm việc, mấy người còn lại đều là phần tử thuần thô, chính là cái loại ngoài cơ bắp căng phồng ra thì chẳng còn gì, dựa theo số thứ tự đánh bài lớn nhỏ, Nam Tầm là tới cuối cùng, gọi là lão lục.



Nghe được tiếng cười quỷ khóc thần sầu của lão đại, lão nhị bị đánh thức, nghe nói có tân nhân mới đến liền vội vàng tiến lại xem.
Nam Tầm bắt đầu thôi miên chính mình, ta là đàn ông, ta là đàn ông, bản thân về sau là " cậu ta" chứ không phải " cô" nữa.



Nhưng sau khi thôi miên kết thúc, Nam Tầm vẫn thực sự không thể nhìn chính diện cái vật kia được, liền run rẩy mò mẫm đỡ lấy cái kia, nhanh chóng giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó trở về phòng giam.



Có thể là quá mệt mỏi, Nam Tầm liền ngủ một mạch hai tiếng đồng hồ, chờ đến khi cô tỉnh hẳn, phát hiện trong phòng đã sớm không còn bóng người, nhìn nhìn đồng hồ treo trong hành lang, vừa hay 6 giờ đúng, hiện tại đi nhà ăn là vừa vặn.



Nhưng mà, chờ đến khi Nam Tầm đến nhà ăn, mới phát hiện nhà ăn đã ngồi kín, cơ bản không còn một chỗ trống nào, quầy lấy đồ ăn cũng chỉ còn lại một ít cơm thừa canh cặn.



Khi Nam Tầm vừa mới bước vào nhà ăn, lập tức có vô số ánh mắt nghiên cứu tìm tòi không có hảo ý dừng lại trên người cô.



Bây giờ Nam Tầm mới ngộ ra, cô bị chơi, cơm chiều hẳn đã sớm bắt đầu trước lúc 6 giờ.



Khốn nạn!



Thời điểm này mới tới, chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn cô không nói, liền cái chỗ ngồi cũng tìm không thấy, bởi vì thời điểm cô tới vừa vặn đúng lúc mọi người vừa lấy cơm xong chuẩn bị bắt đầu ăn.



Nam Tầm mặt không biểu cảm tiếp tục đi đến quần lấy cơm canh, lấp đầy cái bụng đã rồi tính sau.



Chỉ là, cô đảo mắt một vòng, vẫn không tìm thấy nơi nào có thể ngồi được cả.



Nhìn nhìn, đột nhiên hai mắt Nam Tầm sáng rực lên, rốt cuộc cũng tìm thấy vị trí có thể ngồi a, nhưng rất mau sau đó cô liền phát hiện có điểm không đúng.



Cô phát hiện mấy chỗ xung quanh cái bàn trống kia đều không có người ngồi, mà ngồi chính giữa cái bàn đó chỉ có duy nhất một người đàn ông.



Công tử: Huhu, khó khăn lắm mới thấy ngày mai, lâu lắm rồi mới thấy giáo sư cho nghỉ😭. Vội vàng về nhà đăng chương cho mọi người đây.