Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 161 : Ăn nhiều một chút, thân thể mới cao lên được
Ngày đăng: 12:02 30/04/20
Diêm La cảm thấy nhóc con này quả thật là quá nghịch ngợm, cự nhiên dám trêu chọc hắn.
Diêm La cũng mặc kệ phía sau, trực tiếp để như vậy bước tiếp.
Nam Tầm vội vàng đuổi theo:" Ca, vậy cỏ phía sau cứ mặc kệ vậy sao? Như vậy quá ảnh hưởng đến hình tượng rồi!"
Cánh tay Diêm La duỗi ra, đem gáy Nam Tầm kéo lại gần mình, sau đó bàn tay thuận thế trượt xuống, dừng lại trên vai cô:" Tiểu Bạch, ta có thể tuỳ tiện kéo một tên đến liếm sạch cho ta, tin không?"
Nam Tầm ngẩn người, sau đó liền cười lớn, cười đến mức chảy cả nước mắt:" Ca, ta tin, thực sự tin. Nhưng mà, nơi đó, anh thực sự muốn người khác liếm sạch sao? Ha ha ha ha ha....."
Hai mắt Diêm La hơi hơi nhíu lại, đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nhóc con không biết tốt xấu bên cạnh, đột nhiên có loại xúc động muốn đánh vào mông tên nhóc này.
Tiểu hài tử không biết lớn nhỏ, phải dạy dỗ lại một chút mới được.
Nam Tầm tựa hồ phát hiện luồng nguy hiểm phóng đến, liền nhanh chóng lánh người tránh thoát khỏi phạm vi Diêm La rồi vắt chân mà chạy, chạy trốn so với thỏ còn muốn nhanh hơn.
" Tiểu Bạch" Diêm La kêu một tiếng, nhưng nháy mắt đã không thấy bóng dáng nhóc con kia đâu.
Diêm La vừa tức vừa cười, nắm tay xiết đến kêu răng rắc, thầm nói một câu:" Nhóc con không nghe lời, đáng đánh.!"
Thời điểm Nam Tầm chạy qua sân bóng rổ thì bước chân đột nhiên dừng lại.
Một đám cảnh ngục đang vây quanh quanh tất cả những người có mặt trong sân bóng rổ, một người cũng không được phép rời khỏi, tiếng còi vừa rồi hẳn là phát ra từ đây.
Nam Tầm cố gắng chen đầu nhìn vào giữa đám đông, xuyên qua các khe hở cô thấy được cảnh tượng bên trong, trên đất be bét toàn máu là máu.
Người nọ nằm giữa vũng máu, trên bụng bị cắm một con dao thủ công dùng trong khu vực mài giũa.
Trong đầu Nam Tầm nổ ùm một tiếng, hai chân giống như đeo trì, kéo thế nào đều không thể di chuyển.
Diêm La nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt nhóc con trước mặt, ý cười đáy mắt càng nồng đậm:" Lúc đấy chỉ cảm thấy đám người này hết sức chướng mắt cho nên liền thuận tay lập ra quy củ. Khi đó, còn có hơn mười tên cùng nhau phản kháng, toàn thân trên dưới đều bị ca đánh sợ, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời."
Nam Tầm trong mắt tràn đầy sùng bái:" Ca, anh thật lợi hại."
Chờ hai người đến nhà ăn rồi, quả nhiên thấy trước mười tám cái cửa sổ phát đồ ăn tất cả đều đang xếp hàng.
Nam Tầm đi theo Diêm La Vương, cảm nhận nhà ăn từ ồn ào trở nên an tĩnh thật là vi diệu, tù nhân đang xếp đầu tiên vội vàng cung cung kính kính nhường lại vị trí của bản thân.
Diêm La hơi hơi liếc mắt qua Nam Tầm, Nam Tầm lập tức liền bưng hộp cơm hai người đi qua, thử nghiệm một phen cảm giác tác oan tác quái.
Hơn nữa bây giờ Nam Tầm sẽ không phải lo tranh đoạt vị trí nữa, Diêm La chính là một đùi to vạn năm bất biến, dù chỉ là vào nhà ăn dựa tạm một bên người thì tức khắc năm bàn xung quanh đều lập tức trở thành địa bàn của hắn.
Nam Tầm cảm thấy đồ ăn hôm nay đặc biệt nhiều, đầu bếp múc cơm đặc biệt rộng rãi, mỗi loại đồ ăn đều cho một muỗng thật lớn.
Nam Tầm cùng Diêm La mặt đối mặt ăn cơm, Diêm La đem toàn bộ thịt trong bát gom lại, để gọn gàng sang một bên hộp cơm.
Nam Tầm vội vàng nói:" Ca, sao anh lại không ăn thịt vậy? Ném đi như vậy thật tiếc a."
Diêm La nâng lên mí mắt liếc mắt quét cô một cái:" Ai nói với cậu ta muốn ném đi?"
Qua một lúc, Diêm La mới chậm rãi đem toàn bộ thịt trong hộp mình bỏ qua chén của Nam Tầm.
Nam Tầm trong miệng vẫn còn ngậm cơm, choáng váng nhìn động tác của Diêm La:" Ca, anh đặc biệt gắp gọn lại là để cho em ăn sao?"
Diêm La không trực tiếp đáp lại:" Cậu còn nhỏ, ăn nhiều một chút mới cao được, nói không chừng một lúc nào đó lại đột nhiên phát hiện bản thân nhảy vóc cũng nên."
Nam Tầm: "......"